Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 410
Cập nhật lúc: 2024-06-15 19:24:03
Lượt xem: 60
“Bởi vì tao cho mày ăn, là “người cha kim chủ” của mày. Nhanh gọi cha đi thì tao cho mày ăn đồ ăn ngon!”
Kha Mỹ Linh đã rất lâu chưa ăn xiên nướng.
Một là vị mùi đồ nướng BBQ rất dễ ám đầy lên người, cô không muốn đối mặt với sự truy hỏi của trùm phản diện khôn khéo kia.
Hai là vì đồ nướng BBQ rất tốn điểm hòa bình, cô còn chưa được uống trà sữa thỏa thích thì nào dám mơ xa đến mấy thứ đắt đỏ như BBQ, thịt nướng, lẩu?
Kha Mỹ Linh mới vừa hoàn thành một nhiệm vụ, được cộng rất nhiều điểm hòa bình, lại rời xa trùm phản diện, vậy nên tất nhiên là cô muốn ăn thả cửa một phen.
Thấy Kha Mỹ Linh ăn sung sướng, thật đúng là tốc độ nháy mắt ăn xong một xiên, Vọng Đế Xuất sợ bản thân vạch chữ chậm thì đến nước canh cũng không còn thừa, nó chỉ đành khuất phục, xấu hổ nhỏ giọng rầm rì: “Cha…”
“Hả? Mày nói chuyện đấy à?”
Kha Mỹ Linh bắt nạt nó mà không hề thấy áp lực tí nào, ai bảo nó không có bản lĩnh, bị người khác bắt lấy rồi lợi dụng làm chuyện xấu, lại còn hấp thu hơn nửa vận khí của nhà họ Quý!
Vọng Đế Xuất nhắm mắt lại, cắn răng ngửa mặt lên trời kêu: “Cha ơi!”
Kha Mỹ Linh hài lòng, cô vung tay thu hồi trận pháp, sau đó cầm một khay thịt đã bỏ xiên tre, lắc lắc trước mặt nó: “Có thơm không?”
Đầu của con ch.ó con gật đến mức sắp rớt xuống.
“Có muốn ăn không?”
Vô nghĩa, chẳng lẽ nó từ bỏ cả tôn nghiêm là để chơi cho vui à?
“Tao hỏi một vấn đề, mày thành thật viết câu trả lời thì sẽ được ăn một khay thịt, nếu không tao sẽ về nhà đi ngủ?”
Kha Mỹ Linh cầm một miếng thịt lên ném vào miệng.
Vọng Đế Xuất khẽ cắn môi, nó đều đã gọi cha, từ bỏ tôn nghiêm rồi thì còn có gì là không thể nói nữa đâu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-410.html.]
Nó gật đầu đồng ý.
Kha Mỹ Linh vô cùng hào phóng đặt khay thịt xuống trước mặt nó.
Thơm, vô cùng thơm, Vọng Đế Xuất cắn “oàm” một miếng, chưa nhai được mấy cái đã nuốt thẳng xuống cổ.
Từ sau khi nó thất nghiệp, nó phải sống cuộc sống đầu đường xó chợ, không có linh lực dư thừa, cũng không có sự cung phụng của người phàm, nó giống mấy con ch.ó lang thang bình thường, bẩn thỉu chạy trốn khắp nơi, không chỉ không được ăn no mà còn phải đề phòng không để người khác bắt đi làm đồ nhắm!
Khó khăn lắm mới có người nhận ra sự khác biệt của nó, mang nó về nhà tắm rửa sạch sẽ nuôi nấng.
Nhưng nó chính là thần thú thượng cổ, không những không được ăn xương ăn thịt mà còn không được ăn no bụng, lại bị người khác ép phải làm việc!
Mấy miếng thịt hôm nay chính là thứ nó đã mong nhớ mấy chục năm, nó vừa thỏa mãn ăn vừa cảm động đến rớt nước mắt.
Kha Mỹ Linh thấy thế thì sửng sốt, bĩu môi nói: “Mày không cần tỏ vẻ thảm thương trước mặt tao, còn đầy người khổ hơn mày. Mày nhìn nhà họ Quý – nơi xuất hiện bao nhiêu là đại nho, tạo phúc cho quê nhà, vì mày mà suýt chút nữa không còn con cháu nối dõi!”
“Hơn nữa hai cô bé mất vì sức khỏe ốm yếu của nhà họ cũng có liên quan đến việc mày hút mất phúc khí.”
“Nhất định còn có chuyện gì tao không biết, mày nói xem, mày vì một miếng ăn thì có gì mà tủi thân?”
Vọng Đế Xuất “hừ” một tiếng.
“Ấy, mày bày ra thái độ gì thế này?” Kha Mỹ Linh tức giận vỗ nhẹ vào đầu nó.
Ăn xong một khay thịt, Vọng Đế Xuất thoải mái đến mức chỉ muốn kêu “ngao ngao”, dáng vẻ lười biếng nhìn là biết muốn quỵt nợ.
Kha Mỹ Linh cười khẩy, cô lại lấy khoai lang hấp phô mai ra, mùi sữa thơm nức làm người khác chỉ muốn lao đầu vào.
Cô thong thả dùng thìa xúc khoai ăn, miếng khoai mềm mại, hương vị thơm nồng, thật đúng là sự hưởng thụ đến từ linh hồn.
Trong số thần thú thượng cổ, Vọng Đế Xuất thuộc loại mới xuất hiện, nó mới có mấy trăm năm tuổi thọ, tuy lúc ở Kinh Đô, nhìn như là được đi theo Đế Vương ăn hết tất cả sơn trân hải vị của thế gian, nhưng thực tế nó là đồ nhà quê.