Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 424
Cập nhật lúc: 2024-06-15 19:52:02
Lượt xem: 88
“Có điều bọn họ chỉ quan tâm tới lợi ích, ai đưa nhiều tiền thì làm việc cho người đó, chưa từng quan tâm đến lương tâm, đã hại c.h.ế.t không ít người.
Tôi không muốn sống những ngày tháng như thế này, nhưng bọn họ có quá nhiều thủ đoạn, tôi căn bản không chạy được!”
Vì vậy anh ta chưa từng bộc lộ ý định chạy trốn, anh ta chỉ vờ như không biết gì, không những coi mình là con cháu nhà họ Tề mà còn mạnh dạn học bản lĩnh nhà họ Tề.
Người nhà họ Tề thấy anh ta cũng có năng khiếu, lại nghĩ anh ta còn bé, trải qua một cơn bệnh nặng nên chẳng còn nhớ gì, vừa hay có thể coi anh là công cụ kiếm tiền cho gia đình.
Ngoại trừ những bí pháp chỉ truyền cho con cháu dòng chính, bọn họ đều dạy dỗ cho Tề Bán Tiên, bắt anh ta ra ngoài làm những việc thông thường như bói toán, xem phong thủy, trừ tà để kiếm tiền cho gia đình.
Tề Bán Tiên còn trẻ, nhưng cũng rất kiên nhẫn, chẳng mấy chốc đã học được mọi thứ, nhưng anh ta chưa kịp lên kế hoạch chạy trốn thì lại được chứng kiến thủ đoạn của nhà họ Tề.
Anh ta sợ hãi có thừa, lại chờ thời cơ, đến khi anh ta trở nên mạnh mẽ hơn sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc của nhà họ Tề, sau đó về thủ đô tìm gia đình của mình.
Anh ta muốn nói với họ, mình mới là người thật, còn cái tên đứng bên cạnh họ ở trong nhà là giả!
Có điều, Tề Bán Tiên đột nhiên thò đầu trước mặt Kha Mỹ Linh, nghi ngờ lên tiếng.
Kha Mỹ Linh có chút bối rối sờ mặt mình: “Sao thế? Lẽ nào anh nhìn ra tôi đến từ đâu à?”
Cô có hơi lo lắng, vì càng có nhiều chuyện xảy ra mất kiểm soát trong cuộc sống ở kiếp này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-424.html.]
Kha Mỹ Linh cực kì tin vào chuyện ma quỷ thần thánh, sợ rằng anh ta nhìn ra mình mượn xác hoàn hồn, như vậy thì cô phải đối mặt với người nhà như thế nào?
Cô thấy Tề Bán Tiên không lên tiếng, không nhịn được hỏi: “Tôi nghe người ta nói anh cũng khá có bản lĩnh, nhìn tướng cũng chuẩn, lẽ nào sau này tôi có phúc lớn à?”
Tề Bán Tiên mỉm cười lắc đầu: “Chẳng qua chỉ là chút vặt vãnh thôi, người nhà đó đề phòng tôi rất kĩ, mới đầu còn để tôi học ít bản lĩnh, sau này thấy tôi rất có năng khiếu, học đâu biết đó, giỏi hơn nhiều so với hai người kia, sợ tôi vượt mặt bọn họ, bèn không dạy tôi gì nữa.
Có nhiều thứ là do tôi lén học đấy.” Nói rồi anh ta đưa một quyển vở ô ly cho cô.
Kha Mỹ Linh mở ra nhìn, đây là tài liệu mà anh ta dùng cây bút chì mảnh chép lại kĩ càng rồi chỉnh lí, mặt trước mặt sau đều viết dày đặc, vì mở ra quá nhiều lần, tờ giấy bị sờn, thậm chí vài chỗ còn bị mài mòn.
“Giỏi đấy, tôi khâm phục nhất những người bền bỉ như anh.” Kha Mỹ Linh vẫn mở miệng ra là khen ngợi không ngớt như thói quen của kiếp trước.
Tề Bán Tiên đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Chẳng phải là tôi bất đắc dĩ à, sống dưới mái nhà kia thì không thể không phòng bị.”
Anh ta lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu con chồn Minh Minh: “Nó cũng có bản lĩnh lắm, nếu như ở giới thượng cổ thì nó đã là chuyên gia tìm vật báu rồi. Người nhà họ Tề cất giữ đống sách cổ được truyền lại vô cùng bí mật, bố trí tầng tầng trận pháp, còn có không ít nơi cố tình lừa bịp, thật thật giả giả, rất khó phân biệt.
Nhưng nó vẫn tránh được những trận pháp cơ quan đó, lấy trộm một tập sách cho tôi, đợi tôi chép xong vài trang rồi lại trả về.
Hai năm qua tôi đã đọc xong năm tập rồi, đều là những thứ rất cơ bản, nhưng càng là thứ cơ bản, một khi bị người khác nắm vững thì sẽ có thể tạo ra rất nhiều thay đổi.”
Có điều những thứ liên quan đến kế thừa của nhà họ Tề lại được đặt trong một hộp sắt đen nặng trĩu, cố định trên nóc nhà của cha Tề, ngẩng đầu lên là nhìn thấy.
Bên cạnh còn có một con kền kền được người nhà họ Tề dùng bí pháp nuôi dưỡng để canh giữ, anh ta tạm thời vẫn không có cơ hội để chạm vào.