Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 458
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:06:18
Lượt xem: 127
Cô quay đầu nhìn Tần Nguyên Cửu, giọng điệu làm nũng, ngọt ngấy: “Anh Cửu, em muốn nuôi nó, có được không?”
Tần Nguyên Cửu híp mắt nhìn cô, con ngươi sâu thẳm, anh không chịu nổi cô làm thế, nếu không phải sợ cô lại có ý lấy cái c.h.ế.t để rời khỏi mình, sao anh có thể đè nén được khát vọng nồng đậm của mình với cô chứ.
Anh khàn giọng: “Nhà chúng ta, em nói gì thì là thế.”
Kha Mỹ Linh hài lòng nhếch môi, lôi Vọng Đế Xuất từ trên vai xuống, ném vào thùng xe: “Nhìn thấy chưa? Trong nhà này tao là to nhất, sau này mày cũng phải ngoan ngoãn vào.”
Vọng Đế Xuất vội gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên rồi, cha mẹ áo cơm là lớn nhất!”
Tần Nguyên Cửu vẫn nhắc lại lần nữa: “Tao mặc kệ mày là tinh quái từ đâu tới, nếu muốn ở lại thì mọi chuyện phải đặt Vu Nhi lên đầu. Không được chọc thị phi, không được để họa từ miệng ra, càng không được vì miếng ăn mà bán chủ, nếu không, mày đến từ đâu thì cút về đấy!”
Kha Mỹ Linh và Vọng Đế Xuất lặng lẽ nhìn nhau, có phải người đàn ông này lợi hại quá rồi không, sao có thể nhìn ra nó không phải con vẹt bình thường nhỉ?
Có điều thấy anh nghiêm túc hẳn lên, Vọng Đế Xuất cũng ngoẹo đầu suy nghĩ, những điều kiện này cũng không khó, dù sao thì trước mặt người ngoài, nó nghĩ trước khi nói là được rồi.
Nó sảng khoái đồng ý.
“Còn có dáng vẻ này của mày quá bắt mắt, đổi sang cái khác khiêm tốn hơn, nếu không tao lấy sơn sơn lại cho mày một lượt nhé?”
Vọng Đế Xuất vội lắc đầu: “Không được, không được, chim không được biến thành xấu!”
“Nếu không tao sửa cho mày thành con vẹt trắng mào phượng nhé?” Kha Mỹ Linh đưa ra kiến nghị.
Vọng Đế Xuất nhớ lại, có vẻ cũng không tệ lắm, màu sắc tinh khiết, đầu to, trên đầu còn có mào xinh đẹp, tóm lại không phải chủng loại thường thất. Thế là nó gật đầu đồng ý.
Hai người một chim ầm ĩ, sau khi miệng dính đầy cát mới về đến nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-458.html.]
Mới chỉ bốn, năm ngày không gặp thôi mà Kha Mỹ Linh đã nhận được sự chào đón nhiệt liệt của người nhà, trên bàn đều là món cô thích ăn, quan trọng nhất là số lượng còn nhiều.
Cô đã đánh rơi nửa vỏ bọc trước mặt Tần Nguyên Cửu rồi, buông thả bản thân, dùng thời gian nửa ngày biến Vọng Đế Xuất thành con vẹt trắng mào phượng hoàng, mọi người đều tò mò, không nhịn được lấy hạt dưa ra trêu nó nói chuyện.
Vọng Đế Xuất là thần thú thượng cổ có tôn nghiêm, dù cho biến thành chim nó cũng không thể quên đi mình từng là chủ nhân của mười mấy đời đế vương, sao có có thể vì một nắm hạt dưa mà từ bỏ tự tôn chứ?
Nó híp mắt, chẩm rãi chải chuốt bộ lông trên người, hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh.
Kha Mỹ Linh cụp mắt, vẫy tay với đám cháu trai rồi ghé tai thì thầm hai câu.
Đứa bé sửng sốt, sau đó cười nhảy ngót về phòng, lấy kẹo sữa thỏ trắng trân quý mà mình giấu đã lâu vẫn chưa nỡ ăn.
Quả nhiên khoảnh khắc nhìn thấy giấy kẹp, Vọng Đế Xuất bắt đầu nghển cổ, ánh mắt dán chặt vào nó.
“Xin chào bạn chim lớn, tôi là Kha Á Tân, năm nay bốn tuổi rồi, bạn tên là gì?” Cậu bé bóc vỏ kẹo, hào phóng đưa đến bên miệng Vọng Đế Xuất.
Vọng Đế Xuất quay đầu, ho hai tiếng như con người rồi nói: “Chào bạn nhỏ Kha Á Tân nhé, ta là Vân Bảo Nhi! Có điều cậu có thể gọi ta là chú Vân!”
Mọi người ngây ra, rốt cuộc là chim thần gì đây, lẽ nào vẹt không phải con vật được mọi người huấn luyện sao?
Người bình thường nói gì thì nó học theo cái đó, nó lại còn có thể tự động não, sắp xếp lại sao?
Lời của Vân Bảo Nhi hoàn toàn vượt qua khả năng giải thích của mọi người về vẹt học nói.
Cậu bé chưa hiểu được chuyện này nên hưng phấn vừa đút kẹp, xừng tranh nhau với anh chị em để gọi: “Chú Vân...”
Vọng Đế Xuất đúng là tinh quái, cơ thể to như vẹt mào trắng nhưng miệng nó lại có kiến thức rộng rãi hơn phiên bản cổ điển, cơ thịt ở miệng mạnh mẽ, khoang miệng lớn, vì thế mặt nó có vẻ mập mập.