Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 492
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:25:38
Lượt xem: 83
Mặc dù anh cả và anh năm không học đại học Bách khoa, nhưng trường của họ ở rất gần đây, vậy nên cũng có thể đến đây ăn.
Mọi người gật đầu, còn Kha Mỹ Linh thì bắt đầu gọi món.
"Mẹ, mẹ, con muốn ăn mì gà, địa tam tiên, bắp cải ngâm giấm…"
Mẹ Kha gật đầu: "Biết rồi, biết rồi, mặc dù mẹ được phát phiếu ăn, nhưng ăn cơm lại không cần dùng đến, vừa hay đưa cho con để phòng khi đói!"
Đồng phục của đại học Bách Khoa là đẹp nhất trong số tất cả các trường đại học thủ ở tỉnh. Nam sinh mặc kiểu áo Trung Sơn màu xanh lam, phối với mũ beret, áo khoác nỉ màu đen và ủng da màu đen.
Nữ sinh mặc áo cổ chéo bằng nỉ màu đỏ tía, váy dài màu xanh lam, phối cùng áo khoác nỉ đen, bốt da đen và một chiếc khăn quàng cổ đỏ tươi!
Kha Mỹ Linh thay đồng phục, khuôn mặt càng trở nên trắng ngần rạng rỡ, giống như bông hoa mận xinh đẹp nở rộ trên cành cây, dường như trong không khí cũng có một mùi thơm thoang thoảng.
Tần Nguyên Cửu thấy vậy, yết hầu trong cổ áo không nhịn được lên xuống. Đôi mắt anh tối tăm như chó sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi trong rừng, hận không thể gặm nhấm con thỏ trắng nhỏ trước mặt rồi nuốt vào trong bụng.
Anh bước tới, cầm lấy chiếc khăn quàng trên tay cô, cẩn thận quàng quanh cổ cho cô, sau đó khàn giọng nói: "Nếu có chuyện gì, cứ bảo Vân Bảo Nhi chuyển lời cho anh, được chứ?"
Kha Mỹ Linh nghiêng đầu nhìn vào anh.
Bộ áo dài Trung Sơn ôm trọn dáng người cường tráng và thẳng tắp của người đàn ông, đồng thời cũng làm dịu đi vẻ mặt lạnh lùng của trùm phản diện, khiến anh trở nên lịch sự và tao nhã, càng dễ dàng chiếm được cảm tình của mọi người.
Bị đôi mắt rực lửa của anh nhìn chằm chằm, tim của cô không khỏi đập nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-492.html.]
Kha Mỹ Linh vội vàng cầm lấy cặp sách, lấy ra một cặp kính gọng bạc đeo lên mặt anh, nghiêm túc gật đầu: "Như thế này mới giống sinh viên đại học!”
Tần Nguyên Cửu nhéo má cô, không nhịn được ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng hổi của anh cùng với tiếng thì thầm gần như thở dài, từng chút một thiêu đốt trái tim cô: "Phải làm sao đây? Anh ngày càng muốn trở thành chồng chân chính."
Kha Mỹ Linh vội vàng xoa tai nhảy ra xa, nói một cách chính đáng: "Anh Cửu, khả năng tập trung của em không tốt. Để duy trì thành tích top 10 của tỉnh, anh phải để em tập trung vào việc học!"
Tần Nguyên Cửu nhướng mày: "Ồ? Em là kiểu người chuyên tâm học hành như vậy sao?"
"Đúng vậy!" Cô liên tục gật đầu: "Em đã là sinh viên rồi, ngày nào cũng có bài vở rất nhiều. Nghe mấy anh chị khóa trên nói, thứ bảy chủ nhật tuần nào trường cũng tổ chức hoạt động.
Mọi người đều quay như chong chóng, không hề có thời gian để thở!"
"Được rồi." Anh kéo cô đi ra bên ngoài: "Để anh xem em nhiệt huyết học tập của em đến đâu."
Dáng vẻ của anh như muốn nói nếu cô không học hành đàng hoàng, cô sẽ giống như dê rơi vào miệng cọp.
Kha Mỹ Linh không khỏi rùng mình, cô phải kiên trì đến cùng!
Trường đại học Bách Khoa rất lớn, có lịch sử hàng trăm năm, được mở rộng hết liên tục. Các tòa nhà bên trong vẫn mang đậm không khí văn học cổ xưa, từng bông hoa ngọn cỏ dường như cũng được hun đúc và sở hữu sức mạnh thanh lọc tâm hồn con người.
Mỗi học viện đều có tòa nhà giảng dạy riêng, chẳng hạn như học viện Ngoại Ngữ đã bắt đầu giảng dạy trong một trăm năm nay, vậy nên không xa như học viện Công nghệ Thông Tin mới xây dựng.
Tần Nguyên Cửu đưa cô đến giảng đường, dặn dò buổi trưa sẽ đón cô đi ăn tối, đồng thời không được trêu chọc tình địch của anh.
Kha Mỹ Linh cười chắp tay sau lưng, kiên nhẫn nghe anh nói xong rồi mới nói: "Được rồi, mẹ Cửu, xin anh mau rời đi cho. Nếu không ngày đầu tiên của em sẽ bị trễ học và bị trừ điểm vào học phần. Chuyện này cũng ảnh hưởng đến việc đề cử lên cao học.”