Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 499
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:27:53
Lượt xem: 69
Hơn nữa, linh khí trên thế gian khan hiếm, căn bản không thể cung cấp nuôi dưỡng được đại quỷ, mỗi ngày cô đều không ngừng vẽ bùa, chỉ cần một nắm là có thể dọa bọn chúng!
Có thể một mình tận hưởng một phòng, Kha Mỹ Linh rất hạnh phúc.
“Ngày nào anh cũng đến đón em sau giờ học nha.” Cô cũng không thể trì hoãn việc tăng thêm điểm hòa bình.
Tần Nguyên Cửu gật đầu: "Được, nhưng em phải mang Vân Bảo Nhi đi cùng, nếu có chuyện gì có thể kịp thời báo cho anh biết."
Vào phòng học, Kha Mỹ Linh vẫn ngồi cùng hai cô gái kia.
"Bạn học Kha, bạn đã nhận phòng chưa? Tầng của chúng mình hình như đã đầy rồi.” Họ quan tâm hỏi han.
“Xong rồi, ở tòa nhà số mười ba, phòng đơn trên tầng ba.” Cô cười đáp.
Hai người sửng sốt, không khỏi xác nhận lần nữa: "Bạn chắc chắn là tầng ba tòa nhà số mười ba sao?"
“Đúng vậy.” Cô lấy phiếu đăng ký của mình ra, vỗ nhẹ vào chúng trước mặt hai người: "Phòng 314."
“Vậy, vậy bạn ở một mình?” Hai người họ thay cô đổ mồ hôi lạnh.
“Đúng vậy.” Kha Mỹ Linh cười nói, “Ký túc xá mới được sơn năm kia, còn rất mới, tuy một phòng sau người nhưng chỉ có mình là một mình một phòng, rộng rãi thoải mái còn sạch sẽ."
Hai cô gái không khỏi nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-499.html.]
"Bạn học Kha, bạn tốt nhất nên bỏ qua giáo viên và quản lý tòa nhà, nhanh chóng tìm người đổi ký túc xá đi, không ở trong trường cũng không sao, căn phòng đó thật sự không thể ở được!" Hoắc Thành Phương nhỏ giọng nghiêm túc nói.
“Đúng vậy, bạn học Kha, mình cảm thấy bạn đang bị nhắm đến.” Hạ Hải Phượng liên tục gật đầu.
"Có chuyện gì vậy?" Kha Mỹ Linh mím môi hỏi.
Hạ Hải Phượng do dự một chút, sau đó ghé sát vào tai cô nói: "Bạn học Kha, mình cũng chỉ nghĩ đến sự an toàn của bạn thôi. Bạn, bạn đừng nói cho người khác biết là mình nói!"
Kha Mỹ Linh liên tục gật đầu, “Bạn yên tâm, lại không có ghi âm, cũng không có người khác nghe được, bạn nói những gì, nếu mình báo cáo lại, bạn hoàn toàn có thể cắn c.h.ế.t không thừa nhận, cho nên không cần lo lắng về chuyện này.
Dù sao chúng ta cũng là sinh viên đại học, không phải ai cũng có thể mang đi được.”
Đúng là vì điều này mà sinh viên đại học tương đối tự do ngôn luận, nhưng có không ít người lén lút nhờ những người khác làm chứng, báo cáo thành công những người bạn học cản đường hoặc căm ghét họ.
Hạ Hải Phượng cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn chút thời gian trước giờ học, bắt đầu phổ cập khoa học cho cô: “Mình cũng chỉ nghe một đàn chị quen biết nói. Trong mắt người nước ngoài, 13 là một con số rất xui xẻo, mà trong mắt người Hạ Hoa, số 4 cũng không may mắn. Phòng 314 tòa nhà số mười ba nổi tiếng là nhà ma trong trường!”
Hoắc Thành Phương cũng nói theo: “Rất nhiều trường học được xây dựng trên lăng mộ nhằm lợi dụng dương khí mạnh mẽ của học sinh để trấn áp tà ma. Hơn nữa, sân ngoài của chúng ta bên này mới được mở rộng, bao bọc một bãi tha ma, chính là tòa nhà số mười ba!
Truyền thuyết này cũng chỉ có vậy thôi. Vấn đề là ở chỗ phòng 314 thực sự đã xảy ra chuyện gì đó. Mẹ đàn chị kia là giảng viên trường chúng ta nên chị ấy biết rất rõ chuyện đó. Hễ ai vào căn phòng đó ở đều đã xảy ra chuyện gì đó, một số biến mất, có tự sát, có nhảy lầu, còn có người điên điên khùng khùng nói thấy gì đó không sạch sẽ...
Chuyện này ồn ào huyên náo nên dù phòng ký túc xá của trường có thiếu đến đâu thì căn phòng đó vẫn luôn trống rỗng. Không chỉ sinh viên sợ hãi mà cả trường cũng sợ sẽ lại xảy ra chuyện gì đó. Chỉ là không ngờ đóng cửa lâu như vậy, vậy mà lại bị người lợi dụng để đối phó bạn.”
Hạ Hải Phượng nhỏ giọng bổ sung: “Mặc dù phòng 314 bị đóng cửa, không có ai ở, nhưng sinh viên sống hai phòng ký túc xá bên cạnh và đối diện thường xuyên nghe thấy tiếng giày cao gót cạch cạch lúc nửa đêm, còn có tiếng hát hí khúc ê ê a a và tiếng than khóc bi thương của phụ nữ.”