Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 579
Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:58:03
Lượt xem: 68
Bà ta vừa dứt lời, mấy đứa trẻ lớn trùng hợp bước vào từ cửa sau với bó củi trên tay, cúi người vội vã đi về phía nhà bếp.
Sau lời giải thích của viện trưởng và nhân viên vừa rồi, các sinh viên lập tức cảm thấy áy náy.
Trên môi Kha Mỹ Linh lại nở một nụ cười khinh thường.
Cô luôn tin tưởng vào trực giác và khả năng phán đoán của mình, mọi chuyện tuyệt đối không như những gì hai người đó nói.
Nhưng trưởng khoa và nhân viên vốn đã cảnh giác, hơn nữa ở đây lúc nào cũng có người bí mật quan sát tình nguyện viên, giống như sợ bị phát hiện ra chuyện gì đó.
Ngược lại, các sinh viên cảm thấy có lỗi vì sự không hài lòng của nhân viên, nên càng ra sức làm việc.
Kha Mỹ Linh và Tần Nguyên Cửu được phân công giặt quần áo và chăn mền cho đám trẻ, việc này là do tổ trưởng cố tình sắp xếp để nâng cao khả năng chịu đựng bừa bộn của họ.
Kha Mỹ Linh nhìn thấy đám bọ chét lúc nhúc đang khiêu khích nảy lên trước mắt cô, đám chấy rận cũng thay nhau rơi xuống khỏi chăn, cùng với những con chuột đang sột soạt chạy tới chạy lui trong các lỗ hổng trên tường.
Cô và Tần Nguyên Cửu nhìn nhau, cả hai không ai dám cử động.
"Nhìn xem, em đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, tự chuốc khổ vào thân." Tần Nguyên Cửu thản nhiên liếc nhìn cô.
Kha Mỹ Linh không phục trừng mắt nhìn lại: "Em là người làm việc lớn, không nên lãng phí thời gian làm mấy việc nhỏ nhặt như dọn dẹp thế này. Hơn nữa, đây là công việc hàng ngày của nhân viên, hoặc bọn trẻ lớn cũng có thể tự mình làm được. Tại sao cứ phải bắt tình nguyện viên làm?
Tất cả bọn họ đều nhiễm thói quen xấu, lẽ nào chúng ta cũng phải làm quen giống như họ?"
Tần Nguyên Cửu nhướng mày: "Không lẽ bây giờ em có cách gì sao? Em đang là tâm điểm chú ý của mọi người đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-579.html.]
Anh liếc nhìn xung quanh.
Kha Mỹ Linh cũng nhìn qua, quả nhiên cả nhân viên và các thành viên trong nhóm đi cùng đều thỉnh thoảng quay đầu về phía này. Có thể nói nếu cô không làm việc, lập tức sẽ có người nhảy ra giảng bài cho cô nghe.
Cô nhìn thấy rõ ràng sự mỉa mai đầy đắc ý và khiêu khích trong mắt viện trưởng. Ánh mắt đó như muốn nói cô đoán đúng thì thế nào, sẽ không có ai tin đâu, hơn nữa cô cũng đâu tìm thấy bằng chứng!
Khó chịu, khó chịu quá, cô thích ăn mọi thứ, nhưng lại không thích chịu khổ.
Kha Mỹ Linh mím môi, nhìn vào đôi mắt đen láy lẽ ra phải ngây thơ lương thiện của bọn trẻ, nhưng hiện tại lại ẩn chứa sự ngờ vực, ích kỷ và cảnh giác.
Cô đảo mắt, hai lá bùa hình nhân kẹp trong tay sau lưng bị cô nhẹ nhàng thổi bay. Chúng lơ lửng rơi xuống đất, từ từ kéo dài rồi hóa thành hình dáng của hai người. Sau đó, cô dán lên người mình và Tần Nguyên Cửu hai lá bùa ẩn thân.
Chỉ là vẻ mặt của hai hình nhân hơi đờ đẫn, tay chân cứng nhắc bất động. Kha Mỹ Linh nắm lấy tay Tần Nguyên Cửu, dùng d.a.o rạch một đường, sau đó bôi lên trán Tần Nguyên Cửu số hai.
Sắc mặt Tần Nguyên Cửu số hai lập tức trở nên sống động, lạnh lùng đi về phía trước, bắt đầu dọn giường.
Kha Mỹ Linh cũng nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào trán hình nhân của mình, Mỹ Linh số hai bắt đầu bận rộn với nụ cười trên môi.
Cô cười khẽ, ghé sát vào tai Tần Nguyên Cửu nhỏ giọng nói: "Anh Cửu, em thấy cô nhi viện này chắc chắn đang che giấu rất nhiều bí mật, chúng ta hãy nhân cơ hội tìm hiểu xem?"
Tần Nguyên Cửu nắm tay cô nói: "Tham vọng của con người không có giới hạn, một khi đụng vào sẽ bùng phát, không thể quay đầu lại. Lần này em bí mật điều tra ra được, viện trưởng và những người khác sẽ bị thay thế, nhưng nhân viên đợt tiếp theo đến có thể duy trì được bao lâu?
Có mấy người giữ được sự lương thiện cả đời và đủ kiên định để thực hiện nó."
Kha Mỹ Linh sửng sốt, quay đầu lại nhìn bọn trẻ. Việc tốt thì dễ làm, nhưng làm việc tốt cả đời thực sự rất khó.
Cô cũng có chút hoang mang.