Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 59
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:30:46
Lượt xem: 274
Làm xong việc, Tần Nguyên Cửu đưa bọn họ đến một tiệm cơm quốc doanh.
Nhìn bảng hiệu lốm đốm nhưng cực kỳ nổi bật, Kha Mỹ Linh chỉ muốn leo lên để cúng bái, đây là tiệm cơm!
Chỉ cần đứng bên ngoài, cô đã có thể ngửi thấy mùi thơm ngon của các loại thức ăn.
Không cần Tần Nguyên Cửu nói gì, cô đã nắm tay bánh bao chạy bạch bạch vào, chọn luôn cái bàn mà nhân viên phục vụ đang dọn dẹp, cười rạng rỡ với người ta một tiếng.
Những nhân viên phục vụ trong các tiệm cơm quốc doanh còn vênh váo hơn cả hợp tác xã cung ứng tiếp thị, bọn họ ngồi ở cửa sổ bán cơm, hét thẳng vào mặt khách, không cần nhấc một ngón tay cũng có thể nhận được một tháng lương và trợ cấp, mỗi ngày còn có thể dựa vào chức vụ mà lấy được không ít đồ ăn.
Vừa rồi có một lãnh đạo nhỏ mời người ta tới ăn cơm, ăn xong liền vỗ m.ô.n.g rời đi, để lại trên bàn một đống bừa bộn.
Nhân viên phục vụ kìm nén lửa giận trong lòng, dọn xong thì ngẩng đầu muốn vừa hét vừa gào ầm lên.
Nhưng đối mặt với nụ cười của người đẹp, lửa giận chợt tiêu tán hết.
"Chị gái xinh đẹp, trưa nay chúng ta có món gì ngon vậy?"
Kha Mỹ Linh chớp mắt, tràn đầy mong đợi hỏi.
Bên cạnh cô còn có một cái bánh bao đang tò mò.
"Khụ khụ." Nhân viên phục vụ ho khan hai tiếng, giọng điệu bén nhọn dịu đi rất nhiều, sợ quấy rầy người đẹp: "Không biết đồng chí muốn ăn gì?"
"Muốn ăn cái gì thì có cái đó sao?" Kha Mỹ Linh ngạc nhiên hỏi.
"Sao có thể? Tiệm cơm quốc doanh có cái gì thì cung cấp cái đó, hơn nữa số lượng còn có hạn, có tiền có vé cũng chưa chắc đã mua được." Một người bên trong quay đầu nhìn thấy vị khách xinh đẹp, không nhịn được nhiệt tình nhỏ giọng phổ cập kiến thức.
"Nói cái gì đó?" Nhân viên phục vụ không vui, trừng mắt lườm người kia một cái: "Đây là em gái tôi, kêu đầu bếp nấu thêm chút đồ ăn thì làm sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-59.html.]
Sau đó cô ấy quay đầu nhẹ nhàng hỏi: "Em gái, em muốn ăn cái gì? Ở chỗ bọn chị có hết."
Thế là Tần Nguyên Cửu dừng xe lại, đối đáp vài câu với thanh niên trí thức trong thôn đến đây.
Kha Mỹ Linh và bánh bao nhỏ như học sinh tiểu học tìm chỗ ngồi, ngồi xuống rồi gọi món.
"Hừ." Nhìn thấy đám người đi theo Tần Nguyên Cửu, Kha Mỹ Linh không vui, hừ một phát quay đầu đi.
"Đồng chí Tần, anh… anh đi cùng với đồng chí Kha sao? Có vẻ như đồng chí Kha không hoan nghênh chúng tôi." Có bốn người đi cùng anh, một trong số đó là Đường Ngải Du, người đã chặn Kha Mỹ Linh ngày hôm qua.
Cô ta có làn da trắng, đôi lông mày nhỏ nhắn, hai mắt nhỏ, mặc một chiếc áo khoác màu be và quần ống đứng màu đen.
Đôi lông mày lá liễu kia khẽ cau lại, rất dễ thương.
Người dân thôn Lạc Phượng đều tương đối chất phác và đoàn kết, cho dù bên ngoài có nhiều xáo trộn thì bọn họ vẫn sống cuộc sống nghèo khó ở đây như cũ, kể cả những người sống trong chuồng bò, ngoại trừ chênh lệch điều kiện sống, làm việc vất vả bẩn thỉu ra thì cũng không bị kì thị quá đáng.
Thỉnh thoảng Đường Ngải Du vẫn đến thị trấn với những nữ thanh niên trí thức.
Bên cạnh cô ta còn có hai nữ thanh niên trí thức, một người là Minh Quyên, mặt đen dài, tóc ngắn, quê ở tỉnh Sơn Tây, người còn lại là Huệ Khả Mạn, mặt tròn, buộc tóc đuôi ngựa thấp, người Thượng Hải.
Phía sau là Tưởng Nhất Phong, anh cả đến từ khu Phòng Lý của kinh đô, đeo kính và mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn màu xám sắt.
Một câu của Đường Ngải Du đã kéo theo ba người còn lại.
Bọn họ có chút bứt rứt lúng túng đứng đấy, dù sao Kha Mỹ Linh cũng vừa có tiếng tốt vừa có tiếng xấu ở bên ngoài.
Ai cũng biết cô có một bà nội cực kỳ bao che khuyết điểm, cưng chiều cho cô ngang ngược, ông nội là hồng quân cũ, chú họ là trưởng thôn, bác cả là đại đội trưởng, bác ba là nhân viên ghi điểm, mẹ đanh đá, cha lười biếng và năm người anh trai lấc ca lấc cấc.
Có thể nói, chỉ cần cô ngứa mắt ai, động tay một cái là người ta không có sức đánh trả, huống chi bọn họ còn là thanh niên trí thức bị thôn dân âm thầm bài xích.