Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 614

Cập nhật lúc: 2024-06-16 23:17:27
Lượt xem: 72

Thời gian xe dừng có hạn, vậy nên thường xuyên xảy ra trường hợp đồ đã được đưa vào, nhưng người thì vẫn chưa thể chen lên...

Kha Mỹ Linh có hơi ngạc nhiên, trước đây cô từng mơ đến chuyện theo chân những con buôn đến kinh đô, nhưng dù sao đó cũng chỉ là giấc mơ, làm sao có thể tự mình chứng kiến cảnh tượng chấn động thế này?

Một lần nữa, bầu không khí mạnh mẽ của thời đại đã sâu sắc nói cho cô biết, mình đã tái sinh vào thế giới thế nào.

Toa giường nằm ít người hơn toa ghế cứng nhiều, thế nhưng vẫn rất đông. Giường nằm rất hẹp, lối đi chỉ có thể chứa được một người. Trong không khí tràn ngập đủ loại mùi hương nhức mũi, đây là thứ mà cô chưa từng trải qua trong giấc mơ của mình!

Mùi tỏi, hành lá, hôi chân, nôn mửa, khói thuốc...

Kha Mỹ Linh đờ đẫn dán lên người mình một lá bùa trong lành. Lá bùa này giống như xịt nước hoa thiên nhiên lên người, mùi hương của nó nhẹ nhàng thoang thoảng, tùy loại mà có tác dụng khác nhau.

Ứng Yến cất hành lý rồi rửa tay lần nữa, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô bắt đầu lục lọi hành lý.

Mặc dù bọn họ vội vàng không kịp ăn bữa tối ở nhà, nhưng mẹ Kha và bà cụ vẫn bận rộn cả buổi chiều để nấu rất nhiều món ngon, cho bọn họ mang theo ăn ba bữa trên đường. Đồ ăn không chỉ đủ cho bọn họ no bụng, mà còn dư ra để đem biếu người khác.

Thời tiết hiện tại nóng bức, rất nhiều đồ ăn không thể để lâu được.

Đôi vợ chồng trẻ pha trà trứng với nước nóng, ăn bánh bột lên men được cuộn với rau và nước sốt.

Hai người đua nhau ngồi ăn, khiến người đối diện cũng phải ngơ ngác nhìn, thậm chí có cô bé còn nhỏ giọng đếm ngón tay: "Mẹ ơi, chị này có em bé sao? Chị ấy đã ăn sáu cái bánh rồi mà vẫn còn ăn tiếp…"

Kha Mỹ Linh không khỏi mắc nghẹn ho khan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-614.html.]

Ứng Yến một tay vỗ lưng cô, tay kia đưa nước cho cô.

Kha Mỹ Linh cầm chai nước uống vài ngụm lớn, ánh mắt có chút lơ đãng.

Cô ở nhà luôn ăn rất nhiều. Sinh viên đại học có trợ cấp, chồng thì thỉnh thoảng được thưởng tiền phá án, bố mẹ thì là công nhân có lương và trợ cấp, hơn nữa người thân ở quê cách dăm ba hôm lại gửi đồ ăn lên.

Đến mức lúc đầu cô còn có chút băn khoăn, nhưng dần dần cô được gia đình chiều chuộng đến mức chỉ cần mở miệng ra hưởng thụ. Một người phụ nữ mảnh mai có thể ăn hết phần cơm của năm người đàn ông khỏe mạnh, mà theo cô đây mới chỉ là ăn no bảy phần thôi...

Bây giờ bị cô bé ngây thơ kia chỉ ra, trời ơi cái mặt già nua của cô.

Cha mẹ của đứa trẻ còn khá trẻ, ăn mặc vô cùng tinh tế, vẻ ngoại cũng được xem là nổi bật.

Người phụ nữ ngượng ngùng vỗ vai con gái, cười nói: "Con bé này ăn được rất ít, nên nó ngưỡng mộ nhất là những người ăn ngon miệng. Chú út của con bé đi lính ăn cơm bằng chậu, được nó xem là anh hùng, lúc nào cũng luôn miệng nhắc đến."

Cô bé liên tục gật đầu, buồn bã nói: "Bà nội nói ăn nhiều sẽ cao hơn, nhưng cơm không ngon chút nào, đã vậy còn phải ăn rất nhiều rau, đúng là làm khó người ta."

Cô bé chỉ mới bốn năm tuổi, nhưng lại nói chuyện giống như một bà cụ non, khiến Kha Mỹ Linh nghe xong cũng phải bật cười.

"Em thử cái này đi." Kha Mỹ Linh đưa cho cô bé một chiếc bánh cuộn: "Cái này là mẹ chị làm. Mẹ chị là đầu bếp nhà ăn số ba tầng hai của trường đại học Bách khoa, lúc nào bà ấy cũng có một nhóm thực khách rất đông."

"Như vậy thì ngại quá." Người đàn ông cũng liên tục xua tay cười nói: "Chúng tôi cũng có mang theo đồ ăn."

Vừa nói, họ vừa lấy từ trong túi ra mấy cái bánh bao bọc giấy dầu, vừa nhìn đã biết mua tạm ở tiệm cơm quốc doanh.

"Con không muốn!" Cô bé bĩu môi quay đầu đi, b.í.m tóc tung bay trong không trung, bướng bỉnh giống như một cô chủ nhỏ: "Sáng nào cũng ăn bánh bao cháo quẩy, con ngán muốn c.h.ế.t rồi."

Loading...