Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 620
Cập nhật lúc: 2024-06-16 23:29:52
Lượt xem: 71
Bởi vì quân đồn trú lớn, có nhiều nhân sự và được trang bị nhiều cơ sở dịch vụ như cửa hàng, bệnh viện, bưu điện, đoàn xe... nên cũng có rất nhiều nhân viên hậu cần và người nhà. Các chàng trai ngày ngày chạm mặt nhau, đương nhiên có nhiều mâu thuẫn lớn nhỏ, thành viên trong gia đình kéo bè kéo cánh là điều thường thấy.
Đoàn Tĩnh Nghi thỉnh thoảng gật đầu đồng ý, nói ở các cơ quan chính phủ trên kinh đô cũng vậy, đàn ông ở ngoài làm việc thì xích mích, người nhà thì đánh nhau ở nhà, thực sự là vở tuồng chèo ngày một ngày hai, không có thời gian yên tĩnh!
Kha Mỹ Linh nghe rất hăng say, nhưng cô cũng không bỏ qua động thái của Vọng Đế Xuất và Tiểu Quỷ Vương.
Nghe thấy Tiểu Quỷ Vương gọi tên, cô làm bộ như không nghe thấy.
“Linh Bảo Nhi.”
Dù sao thì Tiểu Quỷ Vương cũng là một tập hợp trẻ con, có thuộc tính có thể quan sát cảm xúc của con người, nhưng lại không có tính nào chiếm chủ đạo, cũng chưa hòa nhập tốt các thuộc tính lại, cho nên nó đơn giản cho rằng Kha Mỹ Linh là quá nghiêm túc trò chuyện và không nghe thấy chính mình.
Vì vậy, nó biến thành hình con quạ và hét thẳng vào mặt Kha Mỹ Linh.
Ngay khi âm thanh này phát ra, mọi người trong xe đều rất ngạc nhiên.
Dù sao mọi người thường quen với việc con vẹt có thể nói chuyện, nhưng quạ có thể nói được tiếng người, điều này thực sự chưa từng nghe thấy!
“Linh Bảo Nhi, đây cũng là chim của nhà cô à? Con này là quạ đen mà?” Trịnh Thiến Thiến không nhịn được hỏi.
Không đợi Kha Mỹ Linh trả lời, Vọng Đế Xuất đã lao ra nói: “Tôi và Hắc Bảo Nhi đều là người nhà Linh Bảo Nhi, quạ đen thì sao? Nó cũng có miệng có não, tại sao lại không thể nói chuyện?”
Kha Mỹ Linh cười gật đầu: “Thực ra quạ đen rất thông minh, con quạ đen này không biết từ đâu tới, chơi với Vân Bảo Nhi rồi cũng biết nói vài lời.”
Mọi người không khỏi trêu chọc Tiểu Quỷ Vương, nhưng nó lạnh lùng chải lông, hoàn toàn không trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-620.html.]
Chỉ là đôi mắt nhỏ của nó vẫn luôn nhìn về phía Kha Mỹ Linh, nó dùng âm thanh mà con người không nghe được hỏi: “Linh Bảo Nhi, cô hồn dã quỷ kia là bạn của bạn cô sao?”
Lúc này bóng ma kia đã bay đến cạnh cô, cười với cô, chỉ là phông nền và tông màu lạnh quá nên có vẻ âm u, quỷ dị thôi.
“Đồng chí Kha Mỹ Linh, xin hãy giúp tôi đi...” Sau đó bóng ma kia lập tức làm động tác quỳ xuống.
Kha Mỹ Linh vội dịch ra, tránh đại lễ này.
“Sao thế?” Ứng Yến đón lấy Kha Mỹ Linh bổ nhào vào lòng mình, lo lắng hỏi: “Say xe à?”
Kha Mỹ Linh sửng sốt, đúng lúc xe đã đi tới đoạn đường xóc nảy, cô nhăn mặt, vội gật đầu: “Đúng thế, đoạn đường này hơi xóc, em không thoải mái lắm.”
Ứng Yến cũng không để ý đến những người khác đang cười, anh tự nhiên ôm bả vai Kha Mỹ Linh, để cô dựa vào mình nghỉ ngơi, dùng cơ thể mình để làm giảm bớt sự không thoải mái trong cô.
Lúc này Kha Mỹ Linh cũng không khó khăn nữa, cô bất lực đáp lời Tiểu Quỷ Vương với bóng ma.
“Cô làm gì thế?” Cô khó chịu hỏi.
Bóng ma cười thê lương: “Tôi biết bản thân làm không đúng, giống như đang ép cô, thực ra tôi cũng không biết nên làm thế nào để giãi bày tâm trạng mình.
Tôi ở bên cạnh anh ấy quá lâu rồi, lâu đến mức ký ức tôi bắt đầu sinh ra ảo giác và quên lãng. Tôi sợ, sợ bản thân đến cuối cùng cũng quên mất anh ấy, thậm chí không thể bầu bạn cạnh anh ấy nữa, tôi không biết phải bay đến nơi nào.
Thấy cô xuất hiện, tôi quá kích động, tôi cảm thấy cuối cùng ông trời cũng cảm động trước tình yêu của tôi rồi, vì thế nên mới cho tôi thấy bình minh.
Cô là cơ hội duy nhất của tôi. Nếu như, nếu như cô khó xử, tôi có thể làm phiền cô giúp tôi viết vài phong thư không?
Nếu như tôi sắp tan biến khỏi thế giới này, vậy thì để anh ấy quên tôi đi rồi bắt đầu một đoạn tình cảm mới...”