Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 633
Cập nhật lúc: 2024-06-16 23:39:31
Lượt xem: 63
Ứng Yến mở cửa bước vào, mũi mấp máy, lập tức xoay người đóng cửa lại, cởi mũ đặt trên tủ trước cửa, rửa tay xong liền xông tới, đầu tiên ôm Kha Mỹ Linh hôn thật mạnh, sau đó cười nói: “Vẫn là người có vợ hạnh phúc, về nhà còn có đồ ăn ngon.
Trước kia lúc anh tham gia quân ngũ, mặc dù trong bụng như có ác thú, ăn thế nào cũng không đủ no, nhưng đồ ăn ở nhà ăn quả thực không ngon, vừa bước vào phòng liền ngửi thấy hương vị này, bụng ngay lập tức có thể no một nửa.”
Nhìn anh cười nhớ lại chuyện cũ, Kha Mỹ Linh đưa một đĩa thịt vừa nướng xong tới.
Dụng cụ nhà bếp không thể lấy thoải mái ra được nữa nên cô hỏi phòng bếp làm lưới sắt, nướng đồ ngay trước cửa, ngoài thịt xiên nguyên chất còn có tỏi nướng, tỏi nhuyễn cà tím, đậu que, ớt chuông, nấm hương thịt xuyên, bắp cải, thịt, v.v., và tất nhiên còn có bánh màn thầu cô yêu thích nhất!
Mặc dù ăn thịt nướng trong phòng vào một ngày tháng tám khiến cả hai đều đổ mồ hôi đầm đìa nhưng những món ăn ngon không thể cưỡng lại được.
Ngọn lửa sáng rực, họ vừa nướng vừa ăn, chẳng bao lâu đã ăn xong một giỏ đầy xiên.
Lúc này hai người có cảm giác như vừa tắm nước nóng, mở cửa sổ ra, gió mát thổi vào khiến họ nheo mắt thoải mái.
Kha Mỹ Linh cầm cốc uống nước bên cửa sổ, trong khi người đàn ông mặc đồ công sở màu đen đang thu dọn đồ đạc gọn gàng, trong ánh hoàng hôn chỉ còn lại một mạt ánh chiều tà, niềm hạnh phúc nhàn nhạt giống như thủy triều dâng lên trên bờ biển, mang theo từng tầng sóng triền miên vỗ vào bờ cát
Sao Ứng Yến không cảm nhận được điều này chứ?
Dọn dẹp xong, nhân lúc màn đêm càng ngày càng dày đặc, anh ôm cô vào lòng, vừa ấm áp mềm mại lại thơm ngát, khiến anh yêu cô thế nào cũng không đủ.
“Vu Nhi.” Anh cọ cọ cổ cô, mê mẩn làn da trắng mịn mềm mại, “Mấy ngày nay anh cảm thấy như đang mơ, không chân thật vậy nhỉ?”
Nghe anh nói vậy, sắc mặt Kha Mỹ Linh hiện đầy vạch đen, lúc đầu cô còn có thể trả lời cảm động, nhưng mỗi lần đáp lại kết quả là đều lăn lộn trên giường, câu nói này trở thành lời dạo đầu cho màn xin ân ái của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-633.html.]
Cô cười lạnh, không khách khí nhéo nhéo phần thịt bên trong cánh tay anh, nghe thấy người đàn ông phối hợp mà hít hà một hơi, hừ nói: “Nằm mơ có đau như vậy không?”
“Ồ, giấc mơ này có vẻ rất chân thật.” Ứng Yến giả vờ gật đầu, “Anh cảm thấy mình không thể phụ lòng giấc mộng xuân này…”
Kha Mỹ Linh trừng mắt nhìn người đàn ông, "Em phát hiện anh càng ngày càng không biết xấu hổ!"
Ứng Yến cười chiếm lấy sự kinh ngạc của cô, cọ xát, thấp giọng nói: "Anh còn có một thứ càng không biết xấu hổ hơn nữa, em có muốn xem không?"
Lại bị quay cuồng nửa đêm, Kha Mỹ Linh lười biếng nheo mắt, để Ứng Yến lặng lẽ lấy nước lau người cho cô: "Anh cứ giày vò em thế này, ban ngày anh còn sức lực sao? Thân là cựu binh vương, chẳng lẽ không có ai khiêu chiến anh?”
Ưng Yên thu dọn ổn thỏa rồi leo lên giường, ôm lấy cô, cười nhẹ: “Em đang oán hận vừa rồi anh không gắng sức phục vụ em thoải mái sao?”
“Anh!” Kha Mỹ Linh trừng mắt nhìn anh, nhẹ giọng trách: “Lần đầu tiên gặp anh, anh còn là một chàng trai nghiêm túc đứng đắn đấy.”
“Nếu lúc này anh trở nên nghiêm túc, em phải xem lại sức hấp dẫn của mình rồi.” Anh lạ lùng mà hôn cô: “Nếu anh nhớ không lầm, lúc trước là ai đứng trước mặt anh ồn ào đòi gả chồng?”
“Hả?” Kha Mỹ Linh lập tức xoay người, nằm trên người anh, trong mắt tràn đầy vui mừng: “Anh nhớ ra rồi?”
Ứng Yến vén mái tóc rối tung của cô ra sau tai, gật đầu, lại mút môi cô: “Tất nhiên, anh không muốn lãng phí từng chút thời gian ở bên em, điều này không công bằng với em.
Hai chúng ta sớm chiều bên nhau, ký ức ngày xưa lại ùa về.
Chỉ là,” Anh có chút áy náy nói, “Tên thật của anh là Ứng Yến, vì nhà xảy ra chuyện không may nên tạm thời theo họ mẹ, đặt tên là Tần Nguyên Cửu.”