Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 665
Cập nhật lúc: 2024-06-17 18:58:00
Lượt xem: 85
“Còn biết đường về à?” Ứng Hứa Huy cau mày không vui nói.
Nếu cái giọng này ở trong gia đình khác thì đúng là lời mở đầu của người cha nói với thằng con bất hiếu.
Ứng Yến cau mày, nắm vai của Kha Mỹ Linh nghiêng đầu muốn ra ngoài: “Vợ à, chỗ này không chào đón chúng ta, để anh nhìn thử xem nhà nào có thể thu nhận…”
“Đứng lại! Rốt cuộc anh là cha hay tôi là cha? Nói anh có một câu là anh không vui rồi à?” Mặt của Ứng Hứa Huy tái xanh, nhưng đành phải hạ giọng: “Lúc đầu tôi muốn cho anh xuống nông thôn à? Mặc dù mấy năm nay tôi không chạy chọt để anh về nhà.
Đó là vì tình hình ở đây hỗn loạn nên cho anh về đó, để không bị ảnh hưởng. Điều kiện ở nông thôn hơi cực nhưng không có nhiều chuyện lo lắng, lục đục với nhau.
Lần này anh cứ yên tâm ở nhà, còn lại cứ để tôi sắp xếp, đừng có về nữa.
Nhưng chỉ có một thứ, anh bớt bớt cái tính công tử bột đấy chút đi. Không có ông ngoại của anh, cha anh là tôi đây cũng chỉ là một tên lâu la mà thôi, ở thủ đô cũng không có quyền lên tiếng gì cả. Nếu anh xảy ra chuyện thì tôi không biết tin gì cả, anh sẽ bị khép tội ngay. Biết không hả?”
Ông ta tình ý sâu xa dặn dò một hồi.
Ứng Yến né người, sức nặng của cả thể gần như là tựa vào người Kha Mỹ Linh, lạnh nhạt nói: “Vậy tôi cũng có vài yêu cầu. Thứ nhất, đừng để con ch.ó con mèo nào kiếm chuyện với tôi và vợ tôi. Thứ hai, tôi và vợ tôi sức ăn nhiều, nếu không chuẩn bị cơm nước cho tầm bảy tám người đàn ông khỏe mạnh, cũng phải chuẩn bị cho năm sáu người, để chúng tôi lưng bựng.
Thứ ba, đợi tôi nghĩ xong rồi nói sau.”
“Anh.” Ứng Hứa Huy trừng mắt: “Ý của anh là gì? Con bé là vợ của anh?”
“Đương nhiên, ông làm chẳng xứng đáng làm cha lắm. Bây giờ tôi cũng hai mươi ba tuổi rồi, không nên có vợ có con có giường ấm à? Ông có một đống tình nhân nhưng tôi lại không thể tìm một người biết quan tâm chăm sóc ở nông thôn sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-665.html.]
Kha Mỹ Linh bị cơ thể cao lớn của Ứng Yến che kín.
Ứng Hứa Huy chẳng nhìn thấy cái vạt áo, chỉ có thể cắn răng rèn sắt không thành thép nói: “Anh tưởng ông ngoại vẫn anh còn sống à? Tất cả mọi người đều cưng chiều anh à? Đến khi anh ở thủ đô nửa năm một năm gì đó thì chắc chắn sẽ hối hận vì lập gia đình sớm!
Bề ngoài của anh không tệ, còn là cháu ngoại nhà họ Tần, có thể tìm được người yêu tốt ở thủ đô. Mượn nhà người yêu của anh, nếu anh không muốn trở về cuộc sống mọi người vây quanh như trước đó cũng được nhưng cũng sẽ không bị bất cứ người nào xem thường và loại trừ.
Với tính tình kiêu ngạo của anh, chẳng ai muốn nâng đỡ anh…”
Ứng Yến giễu cợt, cắt ngang mấy câu lải nhải của ông ta: “Cực khổ thế nào tôi đã từng trải qua ở nông thôn rồi, còn sợ miệng lưỡi của người khác à?
Người tôi thừa nhận là cả đời. Tốt nhất ông đừng giở trò với vợ của tôi. Nếu không, ông chắc là biết tính tình của tôi rồi, tôi thà liều cái mạng quèn này với ông!”
Ứng Hứa Huy hít sâu một hơi, nói với bản thân là chắc chắn phải dỗ tiểu tổ tông này trước liên tục, đợi đến khi lấy đồ của nhà họ Tần được hoàn trả tới tay rồi nói sau.
Có tiền mở đường, yêu ma quỷ quái gì đó còn không tạo thuận lợi?
Ông ta bất đắc dĩ nói: “Được, mới về nhà đã đòi sống đòi chết! Hai đứa yên tâm ở đi, nhà họ Ứng thiếu gì hai cái bát hai đôi đũa?
Mấy ngày này anh đừng làm chuyện gì gấp, rảnh thì đi chơi với mấy người bạn cũ đi. Vị này là…”
“Tiểu Kha.” Kha Mỹ Linh thẳng thắn nói.
“Ừ, chắc Tiểu Kha sống không quen, ở nhà làm việc nhà giúp mẹ chồng con trước đi, làm quen với chợ và cửa hàng xung quanh. Lát nữa kêu mẹ chồng con chỉ một vài thứ kiếm tiền, tiền kiếm được con cứ giữ lại là được.”