Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:34:40
Lượt xem: 255
Chẳng bao lâu sau, đã thấy một người đàn ông mặc quân phục, hai tay xách rất nhiều đồ, tươi cười nhanh chân đi vào trong thôn, người dân chen chúc nhau xung quanh.
"Đây là nhà của ông ba Kha." Thôn dân nhiệt tình chỉ vào sân nhà họ Kha nói: "Kia là thím bốn nhà họ Kha, bé con nhà cậu được con bảy nhà họ cứu đấy."
"Là hai vợ chồng em bảy Kha, hôm qua cô ấy đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với đồng chí Tần rồi!"
Nhìn thấy hai người phụ nữ trong sân, người đàn ông vội vàng tiến lên phía trước cúi đầu thật sâu, đầu gần như chạm vào đầu gối: "Chào thím, chào đồng chí Kha! Tôi là cha của Lư Việt Hải, Lư Chấn Sinh. Cảm ơn mọi người đã cứu con tôi."
"Ai da, chào cậu chào cậu!" Mẹ Kha có chút mất tự nhiên nói: "Vào nhà nói chuyện đi, ông nội và cha con bé đang xây nhà ở sau núi, bé con nhà cậu cũng đi chơi với mấy đứa nhỏ trong nhà. Bây giờ chắc sắp về rồi."
Sau đó bà khẽ huých Kha Mỹ Linh, để cô vào trong phòng đợi một lúc, còn mình thì đi rót nước đường đỏ cho khách.
Lư Chấn Sinh mỉm cười đáp lại, bước vào nhà chính.
Các thôn dân đều kéo vào sân hóng chuyện: "Đồng chí Lư, đồng chí là người ở đâu? Tham gia quân ngũ ở đâu?"
"Trẻ con thành phố thật là gan dạ, cũng may gặp được phúc bảo thôn chúng tôi, không thì không tìm lại được đâu…"
Lư Chấn Sinh cẩn thận trả lời từng thông tin cơ bản của mình, nhưng liên quan đến vấn đề cần giữ bí mật của tổ chức lại không tiết lộ một lời nào.
Chờ mấy người trở về, bà cụ Kha đã đuổi hết đám người hóng chuyện ra ngoài.
Bánh bao nhỏ ôm chân bà cụ, cúi đầu đỏ hoe mắt không dám tiến lên.
"Thằng nhóc thối, còn không mau tới đây." Lục Chấn Sinh nghẹn ngào vội đi ra khỏi phòng, ngồi xổm xuống giang hai tay ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-70.html.]
Bánh bao nhỏ u oa một tiếng rồi lao vào lòng cha mình như một viên đạn, gào lên: "Cha, cha yêu của con, sao bây giờ cha mới đến!"
"Con suýt nữa bị bọn buôn người bắt cóc. Con còn tưởng từ nay về sau sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ và cha nữa. Hu hu, con nhớ bánh bột ngô mẹ làm, con nhớ chiếc cặp sách nhỏ của mình, con cũng nhớ khẩu s.ú.n.g gỗ cha làm cho con…"
Bé con khóc đau lòng đến nỗi mắt của những người có mặt đều đỏ hoe.
Kha Mỹ Linh đẩy cửa sổ ra để lộ một khe hở, nhướng mày nhìn lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bánh bao đối diện với cô, nước mắt thật sự chảy xuống, nhưng chỉ được mấy giọt, còn lại đều là thực lực diễn xuất của cậu bé.
Lúc này cậu bé còn có thể vừa nức nở khóc kể lể mình thê thảm thế nào, vừa nháy mắt với cô, giống như đang hỏi chị xem em làm đúng không.
Kha Mỹ Linh gật đầu, đồng thời giơ ngón tay cái lên, trẻ con đúng là dễ dạy!
Bánh bao nhỏ càng thoải mái hơn, dựa vào những gì mình học được, đầu tiên bày tỏ sự sợ hãi, sau đó thành thật nhận lỗi, liên tiếp hứa hẹn sẽ ngoan ngoãn nghe lời học tập sau khi về nhà.
Thấy con trai ngoan ngoãn đáng thương như thế, Lư Chấn Sinh đau lòng không thôi, hận không thể m.ó.c t.i.m móc phổi ra.
"Cha, con muốn thi vào đại học kinh đô, tốt nghiệp xong cũng sẽ nhập ngũ, sau khi được thăng chức thành đoàn trưởng, con sẽ kết hôn với con gái của chị…"
Cái gì?
Bầu không khí náo nhiệt đột nhiên bị chọc thủng, Lư Chấn Sinh nghiến răng vỗ m.ô.n.g cậu bé, nhưng cũng không dùng nhiều lực, dở khóc dở cười: "Con đây là muốn đi học hay là muốn lấy vợ? Nhóc con bé tí như thế này, có khả năng không?"
Bánh bao nhỏ cứng cổ: "Cha, cha không thấy chị xinh đẹp như thế nào sao. Nếu không phải chú Tần trưởng thành cưới chị ấy trước, nói không chừng chị ấy đã là vợ con rồi!"
"Chị và chú Tần đều rất đẹp, chắc chắn con gái hai người sinh ra cũng rất đẹp. Có em ấy ở nhà con sẽ không chạy loạn, càng không bị lạc mất đâu."