Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:35:17
Lượt xem: 180
Nhắc lại nhớ, cô đã hứa sẽ làm kẹo hồ lô cho bánh bao nhỏ, nhưng lại không thực hiện được, đành để lần sau gặp mặt rồi tính.
Nhà kho trong không gian của Kha Mỹ Linh có số lượng dự trữ lớn, hơn nữa cô còn có thể tùy ý điều khiển nhiệt độ, thế là lợi dụng mùa thu khi con mồi to mập lại thu hoạch được một đợt, trong đó có một bầy lợn rừng hoạt động gần thôn làng.
Ở bờ sông, dựa theo phương pháp mà hệ thống cung cấp, cô chỉ cần cắt tiết lợn, trụng nước, cạo lông, bỏ nội tạng rồi chặt thành từng miếng.
Sau đó, cô mang đồ đi đến sơn động, đốt một đống lửa bắt đầu nướng thịt nướng, xiên rau, móng giò và sườn lợn rán!
Ăn xong một bữa no nê, lại tích trữ rất nhiều khẩu phần làm sẵn, Kha Mỹ Linh mới dập lửa, cất đồ vào không gian, che lấp dấu vết bản thân, tắm rửa bằng nước suối trên núi để khử mùi rồi chuồn về nhà.
Đặt một thùng thịt lợn đã chế biến vào phòng của bà lão, Kha Mỹ Linh nằm trên giường, tiếp tục dùng thần thức luyện tập vẽ bùa, chẳng biết thiếp đi từ lúc nào.
Cảnh tượng thay đổi đột ngột, Kha Mỹ Linh có chút sững sờ nhìn xung quanh.
Đây không phải là nơi từng cứu bánh bao sao?
Chẳng lẽ cô lại trọng sinh?
Lúc này, xa xa truyền đến tiếng bước chân vội vã, người đàn ông cõng cái sọt hơi nặng trên lưng, thấy không có người liền chạy thẳng một đường.
Kha Mỹ Linh nhướng mày, lại tiến lên duỗi chân ra, cố gắng ngáng chân người đàn ông to lớn.
"Thằng kia, giấu cái gì đấy?"
Nhưng cô lại thấy người đó lướt xuyên qua chân mình, cũng không thèm nhìn cô một cái mà trực tiếp chạy xa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-72.html.]
Kha Mỹ Linh mím chặt môi, chạy về phía trước, nhưng dù cố gắng thế nào, cô vẫn chậm hơn người kia nửa bước.
Kết quả là cô trơ mắt nhìn người đàn ông đổi bánh bao nhỏ trong sọt lấy năm trăm đồng.
Một đôi vợ chồng che mặt vội vàng ôm bánh bao chạy đến nhà ga, có ba người đàn ông và hai người phụ nữ đang đợi trong phòng chờ, trên người hoặc ôm hoặc cõng một hai đứa bé.
Thời buổi này nhà nào cũng có bốn, năm, sáu, bảy, tám con nên bọn họ cũng không quá bắt mắt.
Hơn nữa bọn họ bị đút rất nhiều thuốc mê, chìm vào giấc ngủ chập chờn, không khóc không nháo càng không dễ thu hút sự chú ý của người khác.
"Sao lại chậm thế? Xe lửa sắp chạy rồi!"
"Vội cái gì, lần này hàng tốt lắm, có thể bán được giá." Hai vợ chồng dương dương đắc ý khoe đứa bé trong gùi.
Bé con trắng trẻo xinh đẹp khiến người ta sáng mắt lên: "Đúng thật, các người may mắn quá!"
Kha Mỹ Linh đi theo suốt chặng đường, buồn bực hiểu ra, chẳng lẽ cô đã bước vào một thế giới bản thân không thể can thiệp?
Không do dự, cô theo một đoàn người lên xe lửa.
Xe lửa vẫn là loại có vẻ ngoài thô sơ nhất màu xanh lá cây, mọi người lên xe đều mang hành lý nặng nề, chật kín cả ghế và lối đi. Điều làm cô kinh ngạc hơn chính là sự điên cuồng của mọi người, người chen người thì thôi đi, còn có người ném đồ vào cửa sổ rồi tự trèo lên…
Kha Mỹ Linh ngồi trên đỉnh xe lửa, đung đưa chân, tập trung quan sát, thỉnh thoảng lại treo ngược mình nhìn xem nhóm buôn người trong xe còn ở đó không.
Khi xe lửa đến đích ở kinh đô, đám người kia mới bắt đầu di chuyển, phấn khởi bước ra ngoài, kề tai nhau nói nhỏ trong nhà ga ồn ào: "Trong kinh đô toàn là kẻ có tiền, thiếu con trai, chúng ta có một đám con trai thế này, chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền!"
"Trẻ con ba bốn tuổi trí nhớ kém, có thể bán cho người trong thành, nhốt ở nhà hai ba năm, sớm muộn cũng quên mất cha mẹ ruột là ai! Đứa lớn hơn thì bán về nông thôn, dám chạy sẽ bị đánh gãy chân, xem bọn chúng có dám hay không."