Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 749
Cập nhật lúc: 2024-06-17 19:29:08
Lượt xem: 70
Sắc mặt Lăng Nghệ Phi cũng xanh mét.
Người chăm sóc cạnh giường của nhà họ Lăng là một phụ nữ trung niên, bà ta vô cùng nhiệt tình, cười chào hỏi: “Ôi, chào thím, đây là cháu gái hay cháu dâu nhà thím thế?”
“Nghệ Phi nhà chúng tôi cũng là song thai, thật là trùng hợp quá!”
“Nhà thím được mấy tháng rồi? Nghệ Phi chín tháng, mang song thai cũng xem như đủ tháng rồi.”
Khóe môi bà cụ Kha giật giật: “Đây là cháu gái của tôi, cô là gì của thai phụ thế?”
“Tôi là bảo mẫu trong nhà, tôi họ Lục, người trong nhà đều bận rộn, ban ngày không rảnh cho nên tôi đến chăm sóc.” Dì Lục cười nói: “Gần đây nhiều người sinh con lắm, tối hôm qua chúng tôi vào đây, nghe nói tối hôm qua, tất cả đứa bé sinh ra đều là con trai, còn sáng nay thì đều là bé gái.”
Lăng Nghệ Phi mím chặt môi: “Dì Lục, tôi muốn ăn táo, dì có thể lấy giúp tôi không? Còn nữa, trong bình hết nước rồi, tôi còn muốn uống sữa lúa mạch.”
“Ồ.” Dì Lục đáp lời rồi nhanh nhẹn lấy táo từ trong tủ ra, lau sạch sẽ cho cô ta, vừa cười vừa nói: “Thím à, hai người có mang bình nước không, tôi lấy giúp hai người luôn nhé?”
Dì Lục này cũng là người khôn khéo, hai nhà khác trong phòng bệnh VIP này đều rất kiêu ngạo, lại cùng là người của đại viện Đông, lập nhóm từ trước, không thèm để ý tới bọn họ.
Bà ấy thấy bà cụ Kha ăn mặc mộc mạc, khuôn mặt hiền từ, giống người dễ ở chung, nên nhiệt tình trò chuyện, bà ấy nghĩ lúc mình đi lấy nước, cũng có người giúp đỡ, trông nom Lăng Nghệ Phi.
Đừng thấy trong đại viện có nhiều người vẻ vang, thực tế, ngoại trừ trong nhà họ có trụ cột nắm giữa vị trí cao ra, hơn nửa số người trong nhà đều có công việc chính thức, điều kiện hơn tốt hơn những gia đình khác một chút chứ không có khác biệt nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-749.html.]
Kế hoạch hóa gia đình chưa được thực hiện, chỉ là có chút manh mối nhưng người người nhà nhà đều sinh một đống con là sự thật. Đơn vị nào phân nhà ở cũng có thể quậy ra không ít màn kịch hay, cấp bậc, độ tuổi và tình trạng kết hôn đều phải đạt yêu cầu, lại còn phải xem nhà có mới không.
Vì thế trong đại viên không hề đẹp đẽ như trong tiểu thuyết miêu tả mà lại giống như một nơi hỗn tạp, mỗi một gia đình có không ít người ở, hôm nay xem chuyện hài của nhà phía Đông, ngày mai hóng chuyện hay của nhà phía Tây.
Giống như nhà họ Lăng, mấy gia đình ăn theo danh tiếng của người già, cứ nhập nhằng không muốn rời khỏi đại viện, kể cả đơn vị phân nhà cho, vẫn cứ muốn giành lấy tiếng thơm ở đại viện, làm như không thấy.
Mấy chục con người chen chúc mà chỉ mời một người giúp việc, bận đầu tắt mặt tối từ sáng tới đêm, ai sinh con, ai nằm viện đều phải đi theo hết. Dì Lục hầu hạ đủ rồi, thật đúng là người càng có tiền lại càng lắm chuyện, vừa hẹp hòi vừa khó hầu hạ.
Sức khỏe bà cụ không tốt lắm, chỉ có thể ở nhà, cô chủ vừa mới nhận về này không có mẹ ruột, cha mẹ nuôi thì cứ ở cửa tiệm, chồng thì phải đi học.
Chắc chắn một mình bà ấy không thể chăm sóc nổi nên đương nhiên phải tạo mối quan hệ tốt với người nằm giường bệnh kế bên, ít nhất lúc thấy tình hình không ổn, người ta còn gọi bác sĩ cho, thỉnh thoảng luân phiên nhau đi lấy nước.
Bà cụ cười, không cho cháu gái nhúng tay vào, bà cầm phích nước lên, lúc Lăng Nghệ Phi mím chặt môi lại, bà cùng dì Lục tới phòng lấy nước: “Đúng lúc Bảo Nhi nhà chúng tôi phải ở lại đây mấy ngày, tôi đi với cô cho quen đường quen nẻo.”
Tiện thể nghe ngóng thêm về nhà họ Lăng luôn! Để xem xem cái con nhỏ Kha n Thục kia mượn thế gì, ỷ lại vào cái gì?
Hai người vừa đi, hai giường đối diện đã gõ tấm ván cộc cộc, cười ngập ngừng chào hỏi Ứng Yến: “Cửu gia, đây là chị dâu phải không? Đúng là người thủ đô đấy!”
Người bên giường kia cũng không cam lòng chịu yếu thế, người kia cười nói: “Hì hì, Cửu gia, không ngờ tới chúng ta lại có duyên thế, nhìn bụng này của chị dâu, chắc là thai song sinh hả?”
Ứng Yến nhướng mày cười gật đầu.