Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 753
Cập nhật lúc: 2024-06-17 20:24:04
Lượt xem: 61
“Còn một bé nữa, đồng chí Kha Mỹ Linh có phúc thật, thai bốn, hai nam hai nữ...”
Kha Mỹ Linh cười gật đầu, quay mặt qua nhìn đám nhóc con còn trơn bóng đang non nớt gào khóc, thật đúng là chỗ nào cũng thấy mới mẻ, có điều cô chẳng thấy sư xúc động như trong sách viết gì cả.
Thậm chí nếu đám trẻ biết nói chuyện, cô có thể khách sáo chào hỏi chúng: “Lần đầu gặp mặt, xin được chỉ giáo!”
Trước khi cô than thở tiểu thuyết đều là dối trá, cho dù đứa bé có chui ra khỏi bụng mình, cô cũng phải nuôi dưỡng tình cảm từng chút một, thì bụng cô lại bắt đầu quặn đau.
"Ai ya!" Cô kêu lên một tiếng, các bác sĩ lập tức chạy tới vây quanh cô, nhẹ nhàng chạm vào bụng cô.
Quả nhiên, bọn họ được một nắm đ.ấ.m nhỏ đáp lại: "A, trong bụng vẫn còn một đứa bé nữa!"
Mọi người thực sự mừng thay cho sản phụ, họ vừa giúp Kha Mỹ Linh điều chỉnh tiết tấu để lấy sức, vừa cười nói: "Sinh đôi đã hiếm thấy lắm rồi, chứ đừng nói đến sinh ba, sinh tư. Người mang năm đứa bé trong bụng giống như đồng chí vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong hơn mười năm hành nghề.
Hơn nữa, những đứa trẻ này đều rất khỏe mạnh, đứa này còn khóc to hơn đứa kia, thực sự rất đáng mừng!
Năm phút sau, đứa bé thứ năm cũng gia nhập hàng ngũ của anh chị mình, không chịu thua kém bắt đầu cất tiếng khóc chào đời.
Kể từ khi Kha Mỹ Linh được đưa vào phòng sinh, mẹ Kha và Ứng Yến vẫn luôn đợi ở bên ngoài. Bà cụ mượn điện thoại gọi về nhà, không lâu sau toàn bộ người nhà họ Kha ở thủ đô đều chạy đến đợi ở ngoài cửa.
Ứng Yến nắm chặt tay, sắc mặt tái nhợt, từng hạt mồ hôi lớn rơi xuống đất.
Không lâu sau, cửa được mở ra, sản phụ toàn thân đầy m.á.u bị đẩy ra ngoài.
Anh có hơi loạng choạng, nếu không phải Kha Nguyên Hạ kéo anh lại, thì chắc chắn anh đã ngã xuống đất.
Mọi người đều liếc nhìn anh, không có ai cười đùa, chỉ ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-753.html.]
Vu Kính Nguyên và Đổng Hữu Lan lúc này cũng nhanh chóng chạy tới. Người của hai gia đình lập tức nhìn nhau, sau đó mỗi bên đứng về một phía.
"Người nhà của Lăng Nghệ Phi có ở đây không?" Y tá mở cửa gọi to.
Vu Kính Nguyên vội vàng bước tới: "Xin chào y tá, tôi là chồng của Lăng Nghệ Phi."
"Ồ, chúc mừng anh, vợ anh sinh được một đôi long phụng. Xin đợi thêm một chút, lát nữa tôi sẽ thu dọn cho ba mẹ con ra ngoài."
Đổng Hữu Lan mừng rỡ nói: "Cảm ơn y tá." Sau đó nói với con rể của mình: "Nghệ Phi nhà ta thật may mắn, sinh đôi một trai một gái. Trước đó mẹ còn lo là hai đứa con gái.
Con gái tốt thì tốt, nhưng lấy chồng xong đã là người nhà người khác. Chỉ là nếu như trong nhà có con trai, con gái có gả ra ngoài cũng không bị khinh thường."
Nhưng ánh mắt bà ta lại liếc nhìn bà cụ và mẹ Kha, giống như muốn nói, nhìn xem ai mới là người may mắn.
Mặc dù Kha Mỹ Linh bụng to, nhưng khẩu phần ăn của cô lại lớn như vậy, ai biết trong bụng đang mang thai, hay chỉ là to bụng do ăn no? Nói không chừng cũng chỉ là bát nước đổ đi!
Ứng Yến bước tới, hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: "Y tá, cho hỏi đồng chí Kha Mỹ Linh thế nào rồi?"
Y tá cau mày định nói trong phòng sinh nhiều thai phụ như vậy, sao mà mình nắm rõ hết được, chỉ là cái tên này hình như nghe quen quen.
Cô ấy giật mình nói: "Ồ, ý của đồng chí là đồng chí Kha Mỹ Linh, người có vẻ ngoài xinh đẹp với cái bụng to bất thường phải không?
Cô ấy ổn rồi, mặc dù vào trễ nhất, nhưng bây giờ đã sinh xong. Hai người thật may mắn, năm đứa bé đều rất xinh đẹp và ngoan ngoãn. Đồng nghiệp của tôi đang giúp bọn họ thu dọn và ghi chép, xin hãy đợi thêm một chút."
Năm đứa?
Mọi người đều sửng sốt, bà cụ đưa bàn tay ra nói: "Cháu gái tôi sinh được năm đứa?"
“Đúng vậy, ban đầu cũng tưởng là sinh đôi, nhưng mà sinh đôi cũng khá là bình thường.”