Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 779
Cập nhật lúc: 2024-06-17 20:51:03
Lượt xem: 66
Bọn nhỏ đứng ngồi không yên, kéo nhau chạy ra nhưng lại bị cánh cửa lớn đóng chặt chặn ở ngoài.
Bọn chúng gõ cửa bình bịch nhưng bên trong không phản hồi lại, bọn nhỏ không khỏi tức giận đập cửa đùng đùng.
“Làm gì thế?” Ứng Yến dẫn theo vợ con về, lạnh mặt hỏi.
“Đập hỏng cửa rồi, người lớn nhà bọn bay có đền được không?”
“Cũng không nhìn xem đây là nhà ai, dám đến cửa nhà tôi giương ai, thật sự tưởng bọn tôi bó tay trước nhà họ Lăng mấy người đấy à?”
Đám trẻ con ngỗ nghịch nhìn nhau, bọn nó thực sự không sợ, bà nội với cụ nói rồi, bản thân không làm chuyện gì quá đáng, đến cả ủy ban quản lý với các chú trong cục cảnh sát đến đây cũng không thể nói được gì.
“Nhà mấy người lắp cửa không phải để cho người khác gõ sao?” Một đứa bé hầm hừ.
“Mau cho đồ ăn, cho rồi sẽ đi ngay, không gõ cửa nữa.” Đứa bé nhỏ hơn chỉ muốn ăn, hung dữ nói.
“Đúng thế, không cho đồ ăn, bọn tôi sẽ gõ cửa đến lúc trời sập, dù sao bọn tôi không có mấy sức, không gõ hỏng cửa được.”
Ứng Yến tức đến bật cười, anh gật đầu, khẽ dịch chân, đập mạnh cánh cửa phía đối diện: “Có người lớn ở nhà không thế? Chết hết rồi à mà để đám trẻ con không biết xấu hổ đi đòi ăn, năm lần bảy lượt rồi còn chưa xong đúng không?”
Người trong phòng không đáp, vờ như không nghe thấy, họ cảm thấy người bên ngoài gõ cùng lắm là năm ba phút thôi, sau đó chỉ có thể tức giận rời đi.
Đám trẻ mất dạy bên ngoài vừa hóng hớt vừa tiếp tục gõ cửa nhà họ Tần.
Bọn họ chỉ có thể đóng cửa phòng lại nhưng cửa đại viện vẫn còn mở.
Kha Mỹ Linh tiến lên, móng tay đặt trên cửa sổ, hơi dùng sức cào, âm thanh chói tai khiến người ta rợn tóc gáy cực kỳ có sức xuyên thấu tản ra.
Bởi vì cô dùng bùa chú nên âm thanh được khuếch đại, nhắm thẳng vào lỗ tai của mỗi người trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-779.html.]
Một, hai tiếng thôi cũng khiến người ta không chịu nổi nhưng sự dằn vặt ấy cứ kéo dài không dứt, cả người khó chịu đến mức không biết chạy đi đâu để trốn.
Bất lực, một người phụ nữ chạy bình bịch xuống lầu mở cửa.
“Dừng lại, rốt cuộc mấy người có chuyện gì?”
Kha Mỹ Linh chỉ đám trẻ ngang ngược kia: “Mau dẫn về đi, nếu không...” Móng tay vừa dài vừa sáng của cô lại không nể nang gì mà cào lên.
Người phụ nữ kia giận dữ không thôi, bà ta nổi cáu với đám trẻ kia: “Còn không mau về nhà đi, muốn lạnh c.h.ế.t ở ngoài à? Trong nhà để mấy đứa thiếu ăn hay thiếu mặc, cứ lượn lờ trước mặt làm người ta ghét làm gì!
Nếu còn không nghe lời, tao sẽ mách cha mẹ chúng mày để họ lấy chổi lông gà ra đánh.”
Đám trẻ nhìn nhau rồi lại nhìn ánh mắt của các bà mẹ phía sau cửa sổ, không khỏi giận dữ quay về.
Bọn chúng chỉ có thể quay về nhoài ra ngoài cửa sổ, nhìn tiệc lửa trại náo nhiệt của nhà đối diện, cũng không biết gió thổi hướng nào, hương thơm trực tiếp chui vào mũi.
Đám trẻ vốn chưa được ăn no, lại đang trong giai đoạn phát triển, lúc này bụng tụi nó đã bắt đầu ùng ục rồi.
Bụng đói, đám trẻ lại không vui, chúng vừa khóc vừa gào, đứa đòi ăn thịt, ăn kẹo, ăn thịt viên chiên, vô cùng hỗn loạn. Một đứa khóc, đứa khác cũng hùa theo, tiếng gào kia hận không thể lật tung nóc nhà.
Người nhà họ Lăng không thể không xào ít thịt để dỗ đám trẻ.
Đám trẻ rất biết được nước lấn tới, như thể đã nắm thóp được người lớn, chúng khóc gào càng thêm bùng nổ.
Cho đến khi đàn ông nhà họ Lăng về, dùng vũ lực trấn áp.
Thế là từ hôm đó, nhà họ Tần bên cạnh cứ cách vài ngày lại làm đồ ngon, lúc thì ăn lẩu, lúc lại ăn nướng, lúc thì hấp bánh bao, gói sủi cảo, đây đều là món ngon mà gia đình bình thường chỉ tết mới có.
Đám trẻ đối diện cứ nhìn thấy lại không nhịn được bắt đầu ầm ĩ.
Lúc này người lớn không thể không làm gương tốt, bắt đám trẻ không được bò ra cửa sổ hóng nhà đối diện nữa.