Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 780
Cập nhật lúc: 2024-06-17 20:51:33
Lượt xem: 90
Hơn nữa chỉ cần đám trẻ chạy ra ngoài, không phải Kha Mỹ Linh dùng móng tay cào cửa thủy tinh tạo âm thanh thì là Ứng Yến cả đêm không ngủ, cứ mười phút lại tới gõ cửa, hành cho cả nhà họ Lăng suy nhược thần kinh...
Cứ dằn vặt như thế, người nhà họ Lăng từ trên xuống dưới đều hiểu, đối diện khó chơi cỡ nào, chỉ có thể co mình lại,cố gắng không chọc cho đối phương khó chịu.
Nhìn cuộc sống của nhà đối diện tốt như thế mà mình ngày nào cũng như trong nước sôi lửa bỏng, Lăng Nghệ Phi giận lắm nhưng cô ta sờ miếng ngọc bội trên cổ.
Ban đầu cô ta cho rằng gia thế của phúc bảo rất lợi hại, mình có thể mượn chút sức.
Không ngờ nhà họ Lăng chỉ được cái mã ngoài đẹp đẽ, thực tế, cái nhà này thối nát đến tận gốc rễ ròi.
Bà cụ Lăng không có văn hóa, một mực cưng chiều con cháu, bám vào con chồng để hút máu.
Trong đại viện, làm như có nhà nào loạn như nhà họ lăng, hoàn toàn không mượn được chút sức nào, ngược lại còn bị liên lụy.
Bà cụ với cha ruột mà cô ta vừa nhận, thêm cả các anh trai, chị dâu nữa còn thầm hỏi mượn cô ta không ít tiền.
Cửa hàng cô ta không tự mình trông coi được, tiền kiếm về ngày càng ít, tiền riêng của cô ta đã nửa năm không tăng lên, ngược lại còn giảm đi rất nhiều.
Cứ tiếp tục thế này, cô ta sẽ bị kéo vào trong đầm lầy nhà họ Lăng mất.
Lăng Nghệ Phi nheo mắt, ha, thân phận như này đúng là củ khoai nóng bỏng tay, bây giờ cô ta trả nó cho Kha Mỹ Linh cũng không muộn.
Nghĩ kỹ càng, cô ta không nhịn được lại ở lại thêm một tháng, quấy cho nhà họ Lăng đục hoàn toàn, sau đó về nhà nói rõ dự tính của mình cho Kha Khánh Thư và Đổng Hữu Lan.
“Cái gì, con muốn rời khỏi nhà họ Lăng rồi về, trả lại thân phận cho Kha Mỹ Linh sao? Dựa vào đâu chứ?” Đổng Hữu Lan cũn kinh ngạc kêu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-780.html.]
“Không phải con đang sống rất tốt ở nhà họ Lăng sao?
Lúc trước con còn nói có nhà họ Lăng bảo vệ, con làm ăn gì cũng không sợ bị người ta ngăn cản à.
Không có nhà họ Lăng vậy những người ghen tị chúng ta sẽ nhân cơ hội giở trò thì sao?”
Lăng Nghệ Phi lạnh lùng nhìn cha mẹ: “Nhà họ Lăng cũng chỉ có vậy, người thực sự có năng lực là con cả nhà họ nhưng ngoại trừ bảo vệ anh chị em cùng mẹ sinh ra ra, người ta có lo cho đứa cháu gái không mẹ của mẹ kế như con đâu?
Dù sao con cũng đã ném vào nhà đó không ít tiền phiếu, có những thứ này con có thể tự mình đi được. Hơn nữa hai năm nay cũng không phải không có thu hoạch gì.”
Trong hai, ba năm nay Lăng Nghệ Phi đã chạy hết mối quan hệ mà nhà họ Lăng có thể móc nối rồi, ân tình tích lũy từng chút một nên cô ta cũng không vội thoát ra ngay.
Cô ta hiểu rất rõ ân tình dùng tí nào thì sẽ mất đi tí đó, không đến mức bất đắc dĩ, cô ta sẽ không động đến.
Cô ta muốn dùng ân tình này vào tình huống nguy hiểm như trên lưỡi dao.
Thực ra chỉ cần móc nối quan hệ với người ta, sau này xin người ta giúp chuyện gì, trừ tiền kiện tụng ra thì có gì khó đâu.
Đổng Hữu Lan và Kha Khánh Thư nhìn nhau, cười ngượng ngùng: “Nghệ Phi à, không phải mẹ ngăn cản con, không cho con về nhà. Nhưng mà con xem xem, lúc đầu nói người nhận người thân là con, bây giờ nói không nhận nữa cũng là con, nhà họ Lăng có không tốt đi nữa cũng có thể để mặc con làm thế sao?
Hơn nữa bây gì Kha Mỹ Linh cũng có năng lực, thân nhân này có cho cô ta hay không cũng không sao, sao con phải làm căng thế làm gì?”
“Cha, cha cũng nghĩ như thế sao?” Lăng Nghệ Phi mím môi, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì.
Trong lòng Kha Khánh Thư giật thót, ông ta xoa tay cười: “Xem con nói chuyện kì, con là con gái của cha, muốn về thì về thôi. Cha mẹ chỉ sợ con nông nổi nhất thời, không có đường lui.
Con có cần thương lượng lại với con rể không?”