Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 801
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:02:08
Lượt xem: 63
Sau khi ăn xong, Ứng Yến vẫn đi rửa bát như mọi khi.
Bà cụ lề mề đến trước mặt Kha Mỹ Linh, thì thầm hỏi: “Bảo Nhi, cháu, cháu có thắc mắc gì về thân thế của mình không? Lỡ như, lỡ như cháu thực sự không phải con cháu nhà họ Kha, cháu có muốn tìm về nguồn cội của mình không?”
Kha Mỹ Linh nhướng mày nhìn qua, thấy bà cụ chột dạ, cô thầm thở dài.
Cô cũng biết thân thế này mình tùy tiện có được, sao có thể ở yên an phận?
“Bà đã nói rồi mà, chắc chắn cháu là con cái nhà họ Kha.” Kha Mỹ Linh cười nói: “May mà cháu là con cháu nhà họ Kha, nếu không cha mẹ ruột cháu mà như nhà họ Lăng, cháu thực sự muốn đập đầu vào miếng đậu phụ!”
Bà cụ Kha nghẹn lời, bây giờ bà biết nói thế nào đây.
Có điều nghĩ đến con người không thể bị vây trong trạng thái bị động, cháu gái đã trưởng thành rồi, lại còn làm mẹ nữa, suy xét các vấn đề cũng toàn diện hơn, đây là lúc nên nói cho cô biết sự thật rồi.
Trước khi nói, bà cụ thấy vẫn nên hỏi ý mẹ Kha thế nào đã.
Ngày hôm sau, bà cụ ngồi xe vào thành phố đại học. Từ khi đám trẻ tốt nghiệp, được phân công việc, cha mẹ Kha vẫn ở chỗ này, vừa giúp đỡ trông nom việc làm ăn, vừa tiếp tục đi làm.
Cuối tuần mới về nhà họ Tần sum họp.
Bà cụ đến sớm, mẹ Kha vừa nấu bữa sáng xong về nhà nghỉ ngơi, thấy bà cụ đến, mẹ Kha vội ra đón: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Có chuyện gì mà không thể gọi điện thoại thế ạ, trong điện thoại nói không rõ thì cũng có thể bảo bọn con đến gặp mẹ mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-801.html.]
Bà cụ xua tay cười nói: “Xương cốt mẹ còn cứng lắm, dạo này đến học trường đại học dành cho người cao tuổi, mẹ còn biết được không ít mặt chữ đâu, ít nhất cũng có thể đọc được biển xe công cộng, không lên nhầm xe.
Trước đó mấy đứa cũng xem ti vi rồi, nhà họ Lăng muốn nhận con bé Bảo Nhi nhà chúng ta làm cháu gái, cũng không biết đứa bé kia lừa gạt thế nào mà vết bớt trên vai nó biến mất thật nên mới đẩy được việc này đi.
Mẹ nghĩ con bé cũng lớn rồi, có một vài chuyện nên để nó biết. Dù cha mẹ ruột của nó là ai thì nó vẫn là cháu gái nhà họ Kha chúng ta, là con gái của con với thằng tư.”
Mẹ Kha gật đầu: “Con đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi. Nhưng mà mẹ nói xem nó có phải là con cháu nhà họ Lăng thật không? Ngọc bội với vết bớt đều khớp rồi.
Bọn họ nói cái gì con cũng tin à? Không phải là có con bé Kha n Thục kia tham gia vào sao? Cô ta có thể mong Linh Bảo Nhi nhà ta được sống tốt chắc? Người nhà họ Lăng hận không thể bám vào cháu rể, bọn họ miệng chó sao có thể phun ra ngà voi?
Hơn nữa vẫn là câu nói kia, Bảo Nhi nhà chúng ta rất tốt, hoàn toàn không thể là con cháu nhà họ Lăng.
Nhưng mẹ vẫn cảm thấy để con bé biết chuyện này thì tốt hơn, lỡ như cha mẹ ruột của nó đến đây thật, chúng ta không thể ngăn cản bọn họ gặp mặt nhận thân được. Cũng phải tiêm trước cho con bé một mũi dự phòng chứ.
Chúng ta cứ một mực giấu giếm cũng không chắc là sẽ tốt cho con bé, phải để cho con bé tự mình quyết định.”
Mẹ Kha thở dài: “Con biết chứ, mẹ, Tiểu Ngư Nhi trước nay luôn có chính kiến, đúng là chúng ta không nên lừa gạt con bé.
Đứa bé này trọng tình trọng nghĩa, dù cho con bé biết mình không phải con cháu ruột thịt của chúng ta, nó cũng không chia cắt chúng ta đâu. Nếu như đứa bé này may mắn, có thể có thêm một gia đình yêu thương nó, nhưng nhà kia mà giống nhà họ Lăng thì chúng ta không nhận là được.”
Có lời của mẹ Kha, trong lòng bà cụ Kha đã có quyết định, về nhà, bà kéo Kha Mỹ Linh, nói với cô về thân thế của mình: “Bảo Nhi, những lời tiếp theo của bà không hề có một chút đùa vui nào đâu.
Cháu cũng không cần có gánh nặng tâm lý và cảm xúc tiêu cực, bà chỉ trần thuật cho cháu nghe sự thực nhưng tình cảm thế nào, tự cháu cũng có thể cảm nhận được.”