Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 861
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:27:32
Lượt xem: 39
Những người khác cũng đến gần, mồm năm miệng mười nói: “Là thật đấy, có người tận mắt nhìn thấy mà, cầm bánh sắt ném, đen đen tím tím, chắc chắn không phải va chạm...”
“Chưa tan ca đã về nhà, nửa đường gặp tình nhân nhỏ, bị người đàn ông của tình nhân nhỏ bắt được...”
“Ở chỗ này này, rất nhiều người nhìn thấy...”
Mọi người nói chuyện đầu đuôi rõ ràng, sắc mặt Lăng Hân Lan tái mét, suýt nữa thì chửi ầm lên.
Bà ta như chạy trốn, mơ màng ném xe xuống lầu, quên cả khóa lại, cứ thế giận đùng đùng quay về.
Mở cửa ra, hai vợ chồng đều tái mặt.
Đúng thật kìa, trên trán người đàn ông dán thuốc cao, bởi vì cục u nhô quá cao nên thuốc cao không dán xuống được. Nơi bà ta làm việc cách đây khá gần, bình thường bà ta về rồi vẫn không thấy người đàn ông này ở nhà.
Hai chi tiết đều trùng khớp, bà ta bùng lửa giận, giơ túi lên đánh người.
“Ông là cái thằng điên vì gái.” Cái túi kia làm bằng da, bên trên có không ít đinh tán, nút cài, vừa hay đập vào cục u lúc trước, Thạch Kính Bội đau đớn kêu thét lên.
Ông ta cũng tức lắm, ông ta còn chưa nói gì mà người phụ nữ này đã bắt đầu ầm ĩ rồi.
Thạch Kính Bội tát một cái, tay cũng tê dại. Đây là nỗi oán giận chất chứa đã lâu bùng nổ.
Lăng Hân Lan bị đánh cho choáng váng, răng cũng lỏng ra, mùi rỉ sắt tràn khắp khoang miệng.
Bà ta nghiến răng, cào lên mặt, lên cổ ông ta: “Được lắm Thạch Kính Bội, ở bên ngoài làm loạn còn có lý lắm à? Ông dám đánh tôi, để xem xem tôi có cào c.h.ế.t ông không!”
Thạch Kính Bội cũng không cam lòng chịu yếu thế, dù sao cũng đóng cửa rồi, cuộc hôn nhân này ông ta sẽ ly hôn, nhưng ông ta không thể chịu thiệt, ông ta cố ý chọn những chỗ vừa kín, vừa đau của người phụ nữ để ra tay.
Hai vợ chồng đánh nhau đến trời đất u ám, họ nguyền rủa đối phương, vạch trần khuyết điểm của đối phương, oán hận mấy chục năm qua đều tuồn cả ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-861.html.]
Dù cho lúc này bọn họ đều lo cho thể diện, giọng nói nhỏ đến mức chỉ để cho đối phương nghe thấy, cũng không quăng ném đồ trong nhà, họ lao vào ra tay với đối phương thật hung hăng.
Thạch Kính Bội muốn ly hôn lại không muốn bị người ta bàn tán nên rất âm thầm.
Mà Lăng Hân Lan muốn để ông ta mất mặt, nhớ lâu, một bó tuổi rồi còn đi quyến rũ gái trẻ, quyến rũ thì quyến rũ đi nhưng ít nhất cũng phải chùi đ.í.t cho sạch sẽ vào, bị người ta tìm được, lại còn bị đánh, đúng là có năng lực thật!
Biết ông ta là người cần thể diện, bà ta dùng hành động để nói rõ với ông ta rằng bà ta đã vô cùng khoan dung với chuyện này rồi, hơn nữa sau này ông ta còn dám làm thế, bà ta vẫn sẽ dùng thủ đoạn tương tự để đối phó ông ta.
Hai người này đúng là cái nào tàn nhẫn thì dùng cái đó, đau đến nhe răng nhe lợi rồi họ lại càng hung hăng bổ nhào trở lại.
Tình cảm suốt mấy chục năm bị mài mòn sạch sẽ bởi dầu muối tương dấm trà, bản thân hiểu rõ đối phương còn hơn mình, họ đều nhẫn nhịn khuyết điểm của đối phương để bảo vệ cái nhà này.
Hai người đánh cho đến khi sức cùng lực kiệt, vết m.á.u trên mặt đất dính thành từng mảng, toàn bộ đều là m.á.u trên mặt, trên cổ Thạch Kính Bội bị cào ra.
Họ thở hồng hộc, trừng mắt nhìn đối phương, thực sự là chán ghét trước nay chưa từng có, nhưng chuyện trước mắt vẫn phải giải quyết.
“Năm đó bà ôm đứa bé từ đâu giao đến nhà họ Triệu?”
“Ông là cái đồ xấu xa, ông quyến rũ với con yêu tinh nào?”
Hai người đều thắc mắc.
“Yêu tinh ở đâu ra?”
“Đứa bé nào?”
Bọn họ đột nhiên phát hiện ra vừa rồi đánh không công, nhưng hai người không tiếc nuối chút nào mà chỉ cảm thấy hơi hối hận vì không đánh mạnh hơn.
Hai người lại một lần nữa sửa soạn lại cho mình, chịu đựng đau đớn ngồi xuống.
“Bà nói trước đi.” Trước nay Thạch Kính Bội đều thích áp trục.