Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 87

Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:41:28
Lượt xem: 240

Quả nhiên là công thức không thất bại đời sau đã cứu vớt mình, Kha Mỹ Linh ngon lành ăn cơm mình tự nấu: "Đồng chí Tần, tương lai anh có phúc lắm nha, nhìn cơm tôi nấu mà xem, có khi còn ngon hơn cả đầu bếp hợp tác xã tiếp thị cung ứng ấy chứ?"

Nói rồi cô cũng không quên đặt đũa xuống.

Tần Nguyên Cửu ậm ừ: "Cho nhiều dầu là ngon."

Kha Mỹ Linh lườm anh một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Suy nghĩ cổ hủ!"

Mình đến từ mạt thế, nơi này cũng phải cách biệt nơi cô sống mấy trăm năm, suy ra người đàn ông trước mặt cô cũng là người xưa đi?

Hai người như trẻ con nhào tới cướp đồ ăn, ăn no rồi, Kha Mỹ Linh bưng bát bánh pudding muốn đặt trước mặt mình, không ngờ vừa cầm lên đã bị Tần Nguyên Cửu mặt không đổi sắc kéo về.

"Đây là cơm cô hứa làm cho tôi." Anh nhấn mạnh: "Những thứ khác cô đều ăn một nửa, cho nên tôi vẫn chưa no, cái bánh ngọt trứng gà này để tôi lót dạ đi."

Kha Mỹ Linh sững sờ, yếu ớt hỏi: "Tôi thật sự ăn nhiều như vậy sao?"

"Cô ăn bao nhiêu cô còn không biết?" Anh nhíu mày hỏi, cầm thìa múc một miếng pudding lớn nhét vào miệng.

Vị sữa êm dịu ngọt ngào, trơn mềm, kết hợp với nho khô và các loại hạt làm phong phú hương vị, giảm bớt vị ngọt khiến người ăn không biết chán!

Ở loại niên đại này, thực sự là một món ngon hiếm có.

Kha Mỹ Linh có dị năng trong người, cho dù cô không dùng nhiều, nhưng ngũ quan linh mẫn, cơ thể nhanh nhẹn vẫn luôn tiêu hao năng lượng từng giây.

Vì vậy, cô thường xuyên cần rất nhiều thức ăn để bổ sung thể lực đã mất.

Vất vả lắm mới được ăn thoải mái, cô cứ chuyên tâm ăn, thật sự không để ý mình đã ăn bao nhiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-87.html.]

Kha Mỹ Linh mới cảm thấy áy náy được một phút, vừa ngẩng đầu lên định mặt dày ăn ké thì bát bánh pudding kia đã trống không…

"Cũng không tệ lắm." Tần Nguyên Cửu dùng khăn tay lau miệng: "Cô ăn quá nhiều, tôi không cướp được, chỉ có thể bổ sung năng lượng bằng món ngọt cuối cùng thôi. Lát nữa tôi còn phải đi xây nhà nữa!"

Anh rất tự giác, kín đáo đưa cho Kha Mỹ Linh một cuốn sách, sau đó thu dọn bát đĩa mang ra sân rửa.

"Thế còn tạm được." Kha Mỹ Linh cười khẽ, ngồi bên cửa sổ mở sách ra mà sững sờ.

Cô còn tưởng rằng Tần Nguyên Cửu đưa cho mình tạp chí, báo, sách kinh điển gì đó, không ngờ lại là một cuốn sách ngữ văn cấp ba!

Bảo đứa học ngu như cô đọc sách, chẳng khác gì bảo cô đập đầu vào tường.

Khép sách lại, Kha Mỹ Linh nhìn về phía Tần Nguyên Cửu bằng ánh mắt áy náy và chột dạ.

Anh thật đáng thương, có một cô vợ nông thôn vừa háu ăn vừa không có kiến thức.

Những thanh niên trí thức và người thành phố ở niên đại này rất kiêu ngạo, ngay cả bạn đời cũng phải đủ tiêu chuẩn hòa hợp tâm hồn.

Mình chắc chắn không đáp ứng được yêu cầu.

Để bù đắp cho anh, Kha Mỹ Linh quyết định sẽ đối xử với đồng chí Tần tốt một chút, tự giác làm nhiều việc nhà hơn.

"Đồng chí Kha, chẳng có ai bắt nạt người khác như cô cả." Đường Ngải Du vung văng xách cái giỏ trở về, thấy Tần Nguyên Cửu rửa bát đĩa trên mặt đất, vô cùng tức giận, chạy đến lý luận với Kha Mỹ Linh: "Đồng chí Tần là người cao quý có đạo đức, sao anh ấy có thể lấy tay cầm bút để rửa bát chứ?"

"Chẳng lẽ cô chưa từng nghe câu quân tử tránh xa nhà bếp sao? Cô là phụ nữ nông thôn mà sao lười thế, một tí việc nhà cũng không chịu làm!"

Kha Mỹ Linh kinh ngạc nói: "Đồng chí Đường, đồng chí Mao nói phụ nữ gánh nửa bầu trời, ủng hộ bình đẳng nam nữ, sao cô vẫn áp dụng tư tưởng của người xưa như thế?"

"Điều luật hay quy định nào của tổ chức viết rằng, việc nhà nhất định phải do phụ nữ làm? Tôi nấu ăn, đồng chí Tần rửa bát. Đây là công bằng. Đồng chí Tần không có ý kiến, cô bênh vực ai vậy?"

Loading...