Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:42:40
Lượt xem: 247
Huống chi dì Linh còn tốt bụng động viên bọn chúng học tập, dù thế nào bọn chúng cũng phải cố gắng học tập, không thể để bản thân hối hận.
"Được, bây giờ bắt đầu ngâm thơ cổ với dì." Kha Mỹ Linh cười nói: "Vịnh Nga, Đường Lạc Tân Vương…"
Bọn trẻ bất đắc dĩ đọc bài thơ cổ mà đứa trẻ ba tuổi nào cũng biết theo cô.
Đọc được hai bài thơ, bọn họ đã đến nhà trưởng thôn.
"Cháu bảy đến rồi? Ui, có nhiều cái đuôi nhỏ thế này, mau vào ăn kẹo đi." Vợ trưởng thôn cười chào đón bọn họ.
Kha Vân Nguyệt đính hôn với thanh niên trí thức Hoàng Phương Bân, bởi vì nhà trai ở xa không tiện đến, nên khách ăn cơm đều là họ hàng gần của nhà gái, còn có bốn người ở khu thanh niên trí thức.
Kha Mỹ Linh cười gật đầu, sau đó đảo mắt quét qua đám người.
Hoàng Phương Bân không cao lắm, mặc áo sơ mi trắng và quần tây xanh, tóc hơi dài một chút, đeo kính tròn dày trên sống mũi, dáng vẻ trắng trẻo, có chút mùi chua của giới trí thức.
Thấy Kha Mỹ Linh nhìn sang, anh ta khẽ nâng cằm lên, liếc mắt lại, bộ dạng tự luyến ra vẻ thanh cao kia đúng là làm người ta bẩn mắt.
Mà Lý Thủy Sinh có quan hệ tốt với anh ta lại có nước da đen, vóc người cao to, trông có vẻ chất phác, lương thiện, nhưng thật ra anh ta mới là người chủ mưu ác ý, thích núp sau lưng Hoàng Phương Bân làm chuyện xấu.
Chỉ một ánh mắt, Kha Mỹ Linh đã có thể cảm nhận được hết tính cách của người ta.
Tần Nguyên Cửu bây giờ là người chồng hợp pháp trên giấy tờ kết hôn của cô, cho nên chuyện anh bị lừa suýt chút c.h.ế.t đuối, cũng có một phần trách nhiệm của cô!
Nhà trưởng thôn rất thân với nhà họ Kha, Kha Khánh Hỉ cũng rất sùng bái ông nội Kha, thích hỏi ý kiến ông ấy về nhiều sự kiện quan trọng trong thôn. Có thể nói hai gia đình thân thiết như người một nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-90.html.]
Chuyện con cháu cãi cọ không ảnh hưởng chút nào đến sự tiếp xúc của người lớn.
Vợ trưởng thôn lôi kéo Kha Mỹ Linh: "Hôm kia chú cháu dẫn anh Nguyên Viễn lên núi tìm được một tổ ong rừng, cũng to lắm, tí nữa thím cắt cho một ít mang về, bảo bà nội pha nước cho uống nhé."
"Thím." Kha Mỹ Linh nhỏ giọng kề tai thì thầm với bà ấy: "Sao chú thím lại đồng ý cho Vân Nguyệt kết hôn với đồng chí Hoàng vậy ạ? Đồng chí Hoàng là người tỉnh thành, chú thím cho cậu ta danh ngạch công nông binh, chẳng phải là thả cậu ta về nhà sao?"
"Vân Nguyệt cũng đi theo, liệu có thể đấu lại cả nhà cậu ta không?"
Vợ trưởng thôn thở dài nói: "Chú thím biết phải làm sao bây giờ? Nó không ăn không uống, quậy phá, còn..."
"Nói chung là không đồng ý cũng không được, chú thím đã làm hết sức rồi, cứ như vậy đi, Nguyệt Nhi từ nhỏ đã cực kỳ bướng bỉnh, phải lòng ai là không chịu quay đầu lại."
Hơn nữa điều bà ấy và trưởng thôn cảm thấy may mắn nhất chính là, Kha Vân Nguyệt không kết hôn với Tần Nguyên Cửu sống trong chuồng bò.
"Tiểu Hoàng là một thanh niên trí thức ở đây, nếu như cậu ấy làm gì có lỗi với Nguyệt Nhi, chú thím sẽ trực tiếp tìm đến trường học và đơn vị của cậu ấy! Chúng ta là người nông thôn, nhưng thím cũng không sợ bọn họ."
Kha Mỹ Linh biết đây là kết quả của sự thuyết phục nên không cảm thấy thất vọng.
Trước khi Kha Vân Nguyệt ra ngoài, cô đã đưa bọn trẻ trở về.
Nhà trưởng thôn chính là nhà trưởng thôn, Hoàng Phương Bân chính là Hoàng Phương Bân, chỉ cần người này có ý nghĩ gì sai trái, cô nhất định sẽ bắt anh ta phải trả giá đắt! Lý Thủy Sinh cũng vậy.
Trên đường về, Kha Mỹ Linh lại dẫn lũ trẻ đọc thuộc lòng hai bài thơ.
Về đến nhà, cô nói vài câu với bà cụ và mẹ Kha, đưa mật ong rừng cho bà cụ rồi mang thùng vào nhà, chỉ thấy cái bát trên bàn đã trống không!