Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 913
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:44:13
Lượt xem: 52
“Cô Tiểu Kha, chúng tôi đều đến đông đủ cô có lời gì muốn nói thì nói thẳng đi!” Mấy tên đàn ông phía trước không nhịn được cao giọng.
Người đằng sau cũng hùa theo.
Kha Mỹ Linh lấy loa ra, đứng ở trên bàn nhờ người chuyển tới, nhìn đám người một lượt, cô cười chào hỏi: “Các đồng chí, bây giờ công ty hóa chất đã được quy vào công ty du lịch Hạ Hoa quản lý.
Tôi đã đồng ý với tổ chức là sẽ tiếp nhận tất cả công nhân trong nhà máy, nhưng mọi người cũng thấy đấy, bây giờ tôi có đất, có người nhưng công ty, thiết bị vùng với nhân lực lao động đều chưa đến nơi đến chốn.”
“Chúng tôi là doanh nghiệp, không bằng tổ chức lắm tiền nhiều của, kể cả các đồng chí không làm việc cũng được phát lương với phúc lợi. Vì thế hy vọng mọi người có thể tha thứ.
Mọi người yên tâm, chỉ cần lắp đặt thiết bị với xây dựng tòa văn phòng tàm tạm rồi, công ty du lịch của chúng tôi sẽ bắt đầu kinh doanh. Trước mắt chắc chắn không dễ kiếm tiền nhưng tuyệt đối không nợ lương mọi người, lúc đầu tiền ít nhưng sau này khi có lời rồi, chúng tôi sẽ bù đắp cho mọi người!”
Kha Mỹ Linh vừa mong mọi người tha thứ, vừa vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp cho mọi người.
Mọi người bĩu môi: “Nói tới nói lui, trước khi phòng làm việc được xây xong, e là không được nhận lương rồi…”
“Nói hay hơn hát, lợi nhuận của công ty tốt hay không, không phải chỉ dựa vào cái miệng của cô sao?”
“Chúng tôi nhiều công nhân thế này, cô có thể lấy ra được bao nhiêu tiền? Ha, tôi cảm thấy cô ta đang lừa đảo, muốn chiếm dụng đất cả công xưởng ta nhưng lại không lo cho chúng ta, cứ nhận lời trước đã, lấy được đất đến tay rồi, chúng ta đến từ đâu thì phắn về đó!”
Mọi người càng nói càng thấy đúng, họ nhao nhao hết cả lên.
“Chúng tôi mặc kệ, chúng tôi chỉ là đồ thô kệch, nghe không lọt mấy cái đạo lý của cô Tiểu Kha đây. Tổ chức giao cả chúng tôi lẫn đất cho cô xử lý, vậy thì cô phải lo cho chúng tôi, nếu không chúng tôi cứ ở đây không đi, xem cô thi công thế nào được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-913.html.]
“Đúng, không đi nữa...”
“Không cho tiền thì không đi, chúng tôi đều trên có cha mẹ già, dưới có con thơ, ban đầu còn công việc nhưng lại bị cô phá mất...”
Mọi người ồn ào không thôi nhưng Kha Mỹ Linh không hề biến sắc, cô đứng im tại chỗ, lặng lẽ nhìn họ.
Ồn ào đến hơn nửa tiếng đồng hồ, bọn họ cũng cảm thấy không đúng: “Cô Tiểu Kha, cô nói gì đi chứ? Dù thế nào cũng phải trả lời mọi người. Không phải chúng tôi không nói lý mà là người người nhà nhà hơn trăm nghìn miệng đang đợi ăn cơm đấy.”
Kha Mỹ Linh nhướng mày, thấy mọi người im lặng rồi, mới cười khẽ: “Tôi vẫn giữ những câu nói lúc trước. Trước khi tôi xây dựng xong đơn vị ở đây, tôi không phát lương được.”
Một câu nói lại khiến mọi người ồn ào như lũ nhặng.
Đợi sau khi lại yên lăng trở lại, Kha Mỹ Linh tiếp tục thản nhiên nói: “Tôi chỉ nói không thể phát lương theo tháng, mong mọi người tha thứ. Có điều ban đầu mọi người làm trong xưởng hóa chất, lương thưởng ổn định, đãi ngộ tốt.
Nhưng tôi làm doanh nghiệp tư nhân, tiền lương, phúc lợi liên quan mật thiết tới lợi ích. Tôi không thể cho mọi người bất kỳ sự đảm bảo nào, đây cũng là lần đầu tôi mở công ty du lịch, có thể làm tốt thì đương nhiên là tốt rồi nhưng nếu như làm không tốt, tôi cũng phải đợi có người giỏi hơn nhận miếng đất này mới mọi người rồi.”
Lời nói của cô khiến mọi người thấp thỏm.
Dù là người kiêu ngạo cũng khó mà không lo lắng cho tương lai mình. Đúng thế, doanh nghiệp tư nhân mà, không còn là tổ chức lo cho họ nữa, đến lúc đó trễ lương, nợ lương, thiếu lương, bọn họ còn có thể ăn tươi nuốt sống Kha Mỹ Linh chắc?
Có điều Kha Mỹ Linh chưa đợi bọn họ làm ầm lên lần nữa, cô đã khẽ cười nói: “Tôi ấy à, nếu đã mở công ty, chắc chắn trên tay tôi có không ít tiền.
Bây giờ ngọn gió xuân của nền kinh tế thổi tới rồi, không ít người bắt đầu làm ăn, tôi có tính toán thế đấy, mọi người thì sao, nếu mọi người không muốn đi ra, chi bằng tin tưởng tôi, chúng ta hợp tác tử tế.”