Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 918
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:45:39
Lượt xem: 65
Sau khi tiễn đoàn du khách đầu tiên, họ cũng không nghỉ ngơi mà tiếp tục đón đoàn khách thứ hai.
Không hề buồn chán hay mất kiên nhẫn, các hướng dẫn viên cảm thấy sau bao vất vả, nghề này đã trở nên quen thuộc, là một thành tựu không thể phai mờ, là bước quan trọng để họ tự hào giới thiệu vẻ đẹp của Hạ Hoa với thế giới!
Ông bà nội Kha cũng có nhiệm vụ riêng.
Họ đã uống thuốc minh mẫn, cơ thể cũng được điều dưỡng. Bộ não của họ khá tốt, tuy không đến mức nhìn qua là nhớ, nhưng vẫn có thể so sánh với những người trẻ tuổi.
Hai ông bà có những yêu cầu khắt khe với bản thân, không ngại vất vả để được đào tạo làm hướng dẫn viên cùng với những người trẻ. Đợi sau khi công ty du lịch Hạ Hoa khai trương, họ liền liên hệ với các viện dưỡng lão.
Họ đích thân đưa người già đi chơi, vì những người lớn tuổi sẽ có chủ đề nói chuyện chung. Mỗi lần cũng không cần chạy quá nhiều, chỉ cần đi một hai danh lam thắng cảnh, lần sau có cơ hội sẽ đi những địa điểm còn lại.
Qua lại nhiều lần, hai ông bà đã làm quen được rất nhiều bạn tốt.
Công ty du lịch đã bước vào giai đoạn chính thức, quả nhiên chi phí xây dựng đã được thu hồi trong vòng hai năm, lương của nhân viên cũng được tăng lên gấp đôi.
Nhân dịp đầu năm, Kha Mỹ Linh và Ứng Yến tổ chức tiệc tất niên cho công ty của mình, đồng thời đưa ra nhiều phúc lợi khác nhau để khen thưởng cho nhân viên. Cái gì mà rút thăm trúng thưởng, các giải thưởng lớn bao gồm tivi, máy may, xe đạp, máy ghi âm, đồng hồ... Thậm chí, giải đặc biệt cũng là bộ quà tết bao gồm kẹo, mứt, các loại hạt,...
Cái gì mà bắt tiền, đổi tiền giấy thành vé, mỗi lần sẽ tạo thành một nhóm, các nhân viên phải vắt óc để kiếm được nhiều tiền hơn...
Bất kể có thắng hay không, mỗi nhân viên ngoài quà tết ra, còn được tặng một bao lì xì dày màu đỏ!
Mọi người lập tức phấn chấn tinh thần, càng công nhận đơn vị của mình hơn.
Cái lạnh mùa xuân vừa trôi qua, Kha Mỹ Linh lặng lẽ gọi điện cho trưởng thôn thôn Lạc Phượng.
Trưởng thôn hưng phấn gật đầu như gà mổ thóc: "Được, được, ừm, cháu yên tâm, chú biết…"
Ông ta cúp máy, mở thiết bị, bắt đầu phát thanh trước ánh mắt tò mò khó hiểu của mọi người: "Alo alo alo, người dân trong thôn xin chú ý..."
Để thể hiện sự trang trọng, ông ta lặp lại mỗi câu ba lần, đủ để thu hút sự chú ý của cả làng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-918.html.]
Hiện tại thời tiết đã ấm lên, vụ mùa cũng vừa trôi qua, trong thôn có chuyện gì lớn mà trưởng thôn phải hô hào trên loa phóng thanh như vậy?
"Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ Linh Bảo Nhi ở thủ đô…"
Vừa nghe thấy vậy, mọi người không chỉ vểnh tai lên nghe, mà chân còn không tự chủ đi về phía chi bộ thôn.
Đây là những đứa trẻ may mắn bước ra khỏi thôn bọn họ, nhưng sau khi rời đi vẫn không quên bọn họ.
Những hạt giống năng suất cao được gửi về từ thủ đô, chỉ cần mất một hai năm, nhà ai cũng được ăn gạo và bột mì!
Nếu không phải tổ chức không cho phép, họ đã dựng một tấm bia dâng ba nén nhang mỗi ngày cho Linh Bảo Nhi.
Linh Bảo Nhi gọi đến, đã vậy còn được trưởng thôn dùng loa phát biểu, nhất định sẽ là chuyện tốt. Mặc dù vẫn chưa biết là chuyện gì, nhưng trên mặt mọi người đều nở nụ cười tươi.
"Tất cả người già trên sáu mươi tuổi đăng ký hộ khẩu trong thôn, nếu như chân tay còn linh hoạt thì hãy thu dọn đồ đạc rồi đợi ở nhà. Ngày mai sẽ có xe buýt đến đón mọi người đi thủ đô..."
Cái gì?
Mọi người đều sửng sốt, nghe trưởng thôn đọc đi đọc lại trên đài, có cảm giác tai mình đã bị ảo giác.
Họ không khỏi bàn tán xôn xao, xác nhận với người xung quanh mình không nghe lầm. Trưởng thôn hiểu rõ người dân trong thôn, nên tiếp tục nói: "Không lầm đâu, Linh Bảo Nhi đã gọi điện nói muốn cho những người lớn tuổi đến thủ đô xem thử cuộc sống của các quý tộc trước đây, xem thử sự phồn hoa của thủ đô Hạ Hoa chúng ta, bày tỏ lòng kính trọng với vị chủ tịch vĩ đại...
Linh Bảo Nhi nói chỉ có những người lớn tuổi tay chân linh hoạt, cơ thể khỏe mạnh, tự chăm sóc được cho bản thân mới được lên xe. Lúc đó trên xe sẽ có bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho mọi người. Nếu không đủ điều kiện, mọi người cũng đừng chán nản, sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn..."
Người dân trong thôn liên tục gật đầu. Đúng là như vậy, bọn họ sẽ không vì mình không được đi, mà ghi thù người khác.
Mọi người vẫn cảm thấy không chân thực, giống như đang lơ lửng trong một giấc mơ.
Ngày hôm sau thực sự có hai chiếc xe buýt hai tầng khí thế đậu ngay bên cạnh tỉnh lộ. Hai bác sĩ đi cùng đã khám cho những người cao tuổi, đồng thời kiểm tra thông tin danh tính của từng người, để xác định số người cuối cùng sẽ đến thủ đô.
Bởi họ đều là người già, nên dù bây giờ cơ thể có khỏe mạnh, chân tay linh hoạt, nhưng thể lực vẫn không so được với người trẻ.