Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 98
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:45:32
Lượt xem: 138
Vẽ bùa một lúc, Kha Mỹ Linh nghe thấy bốn tiếng hít thở trong phòng hai, lập tức móc hết những thứ đó ra rồi thay thế bằng nhiều loại hạt mình tiện tay hái được trên núi, chẳng hạn như hạt dẻ, quả óc chó, quả phỉ… loại nào cũng rất nhiều!
Nắm lấy đồ vật vừa móc ra, cô suy nghĩ một chút, lặng lẽ chôn xuống dưới gầm giường phòng hai!
Bầu trời tối đen dần dần chuyển sang màu trắng, sương mùa thu bao phủ trời đất như một tấm màn mỏng nhạt.
Gần đây không được như trước kia, dù đang vào mùa nhàn việc nông, nhưng phải dựng nhà nên mọi người dậy khá sớm.
Bác gái cả theo thói quen mở mắt ra nhìn ánh sáng xuyên qua rèm cửa, sau đó mò mẫm sờ soạng bên gối, nhưng lại chẳng thấy gì cả.
Con bọ ngái ngủ lập tức giật mình, vội vàng ngồi dậy lật tung khắp nơi.
"Làm cái gì đấy? Vẫn còn sớm mà, ngủ thêm tí nữa đi." Bác cả Kha mở một mắt, xoay người tiếp tục ngủ, lẩm bẩm nói: "Bà đúng là cái đồ khoe khoang, mở mắt ra liền ngắm đồng hồ, chẳng lẽ không nhìn thì thời gian không trôi sao?"
"Sống hơn nửa đời người không có đồng hồ, cũng đến đây rồi đấy thôi?"
"Không phải, cha nó à." Bác gái cả lo lắng sắp khóc: "Ông có động vào đồng hồ của tôi không? Tối hôm qua vẫn còn ở đây, sao ngủ một giấc lại mất rồi?"
"Bà ôm vào giường rồi mà?" Bác cả Kha không coi ra gì, mơ hồ đáp lại.
Bác gái cả nhấc hết chăn lên, đứng dậy lắc lắc nói: "Không có, tôi nhớ rất rõ, không lẽ nhà mình có trộm?"
Nghĩ lại chuyện hôm qua, bà ấy lập tức hoảng hồn.
Không có chăn đắp, bác cả cũng bị cái lành lạnh của buổi sáng đánh thức.
"Bà đừng vội, tìm kĩ đã, có khi lại quên ở đâu thì sao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-98.html.]
"Vậy ông cũng giúp tôi tìm xem, đây là đồng hồ Thượng Hải, cả ngày tôi không mang ra bên ngoài đâu."
Hai vợ chồng mặc quần áo vào, vén rèm bắt đầu lục tung các hộp, tủ để tìm đồ.
Phòng ba bên này cũng dậy sớm, bác gái ba vừa ngồi dậy đã nghe thấy có cái gì rơi từ trên giường xuống, tiếng vù vù trong không khí kia cực kỳ quen tai.
Bà ấy dán mắt nhìn qua, chỉ thấy một đồng bạc sáng loáng xoay tròn trên mặt đất.
"Cha nó ơi." Bác gái ba đứng dậy, cơ thể lắc lư hai cái, dựa vào cái bàn kêu lên: "Tôi, có phải tôi nhìn nhầm không? Tại sao đồng bạc nhà ta lại rơi trên mặt đất?"
"Không thể nào?" Bác ba Kha mở mắt, buồn cười nói: "Cái tính tham tiền này của bà đúng là đúc cùng một lò với mẹ, mỗi ngày càng keo hơn một chút, có phải hôm qua đếm rơi ra một đồng không?"
Bác gái ba vội vàng trèo lên giường, lục lọi đồ đạc của mình, càng lúc càng tệ hơn: "Đồng, đồng bạc của chúng ta mất ráo!"
Bác ba Kha cũng giật nảy mình, nghiêng người qua nhìn, hôm qua chính mắt ông ấy đã thấy vợ bỏ mấy đồng bạc vào.
Hai người vội vàng thu dọn giường chiếu, tìm khắp nơi, nói không chừng những đồng bạc khác cũng vương vãi ở đâu đó.
Lúc này nhà chính đột nhiên truyền đến tiếng mắng chửi sắc bén của bà cụ: "Đứa trời đánh nào lòng dạ đen tối thế không biết!"
Tất cả người lớn nhà họ Kha đều hốt hoảng chạy tới, ngay cả hàng xóm cũng có chút kích động kiễng chân đứng ở một bên tường sân thò đầu vào hóng chuyện.
Ông cụ mặc quần áo, trầm giọng nói với bác cả Kha đến trước: "Mẹ các con mất đồ, các con giúp đỡ tìm đi, đừng để bọn nhỏ biết, kẻo lại truyền đi linh tinh, bị mọi người cười chê!"
Bác cả Kha vội vàng quát trẻ con dừng trước cửa ra vào, sau đó mới quay người lo lắng hỏi: "Cha, mẹ cũng bị mất đồ sao?"
"Anh cả, nhà anh cũng…" Bác ba Kha giật mình há mồm, trên mặt lộ ra vẻ khó coi.
Cha Kha trong lòng lộp bộp, nhanh chóng chạy ra đỡ lấy mẹ Kha, thấp giọng nói: "Bà mau về xem chúng ta có mất mát gì không? Mẹ, nhà anh cả và nhà anh ba đều mất đồ rồi!"