Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 10
Cập nhật lúc: 2024-06-12 21:30:24
Lượt xem: 1,165
Hắn nhướn mày, cười nói với ta: "Quả thật có đấy. Bản vương muốn hỏi, nếu bản vương tối nay quyết định ngủ lại chỗ nàng, nàng tính sao?"
Ta cố nén những lời lẽ bất kính chực trào. Phải nói điều gì đó khiến hắn lập tức mất hứng mới được.
"Điện hạ là bậc quân vương, tất nhiên người nói sao thì là vậy. Thiếp thân nào dám cãi lời."
Ta chẳng đợi được sự khó chịu của hắn, chỉ thấy hắn chắp tay sau lưng tiến đến trước mặt. Hắn ở gần đến mức ta chẳng dám thở mạnh, theo bản năng quay mặt đi, chỉ cảm thấy hai má nóng ran. Hắn mỉm cười đứng thẳng dậy, dùng giọng điệu trêu ngươi nói với ta: "Muốn giữ ta lại ư? Ta còn chẳng thèm. Ta và Vận Nùng đã bàn bạc, thời gian tới sẽ đến thăm Hồ lương đệ cho đến khi nàng ấy khỏi bệnh. Ta đi đây, đi tìm Hồ lương đệ."
Hắn vẫn chắp tay sau lưng, sải bước ra khỏi cửa. Ta có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đáng ghét của hắn dù chỉ dùng ngón chân nghĩ.
Ta khẽ thốt ra hai chữ: "Bệnh hoạn."
Hắn quả thực giữ lời, năm ngày liền đều ngủ lại chỗ Hồ Miễn Miễn. Bệnh của Hồ Miễn Miễn bỗng dưng khỏi hẳn, lại có thể vui đùa cùng ta và Thiền Nhi như xưa.
Ngay khi Hồ Miễn Miễn khỏi bệnh, Thái tử lập tức quay về với Thái tử phi. Dù đây là điều đã được dự đoán trước, ta vẫn lo lắng cho nàng. Ta lén hỏi: "Miễn Miễn, sau này muội có còn đau lòng như vậy nữa không?"
Hôm đó, nàng đến chơi xích đu cùng ta trong sân. Nàng giữ xích đu của ta, rồi bất ngờ đẩy mạnh lên cao. Ta giật mình, vội vàng bám chặt hơn vào xích đu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/10.html.]
Hồ Miễn Miễn nhận ra sự sợ hãi của ta, động tác đẩy cũng nhẹ nhàng hơn. Ta quay đầu nhìn nàng, thấy nàng đang nhìn những đám mây trên trời, khóe miệng nở nụ cười mãn nguyện, nói với ta: "Sẽ không đâu. Sẽ không bao giờ như vậy nữa."
Không hiểu sao, một nỗi sợ hãi đột ngột ập đến từ phía sau. Ta muốn dừng lại để an ủi nàng, nhưng lại bị nàng đẩy lên cao hơn.
Nàng lại quay sang an ủi ta: "Nguyệt Ảnh, tỷ đừng sợ, muội sẽ không làm điều gì dại dột đâu. Muội chỉ là, đã thông suốt rồi. Trước kia muội cứ ngỡ, muội buồn là vì chàng không đến thăm. Nhưng khi chàng đến rồi, muội mới nhận ra nỗi buồn thật sự là vì chàng không yêu muội. Tỷ có thể giúp muội có được người chàng, nhưng không thể có được trái tim chàng."
Ta cố dừng xích đu lại, đứng dậy quay đầu nhìn nàng. Phải chăng nàng đã thực sự buông bỏ, hay lại có một người con gái với trái tim tan vỡ xuất hiện? Ta nên vui hay nên buồn cho nàng đây?
Nàng nắm lấy tay ta, ra hiệu ta đừng lo lắng. Rồi nàng nói: "Nhưng mà, chỉ vài ngày ngắn ngủi, lại như đã trải qua nửa đời người."
Ngày thường, ta vẫn hay trêu nàng là kẻ si tình mỗi khi nàng bày tỏ sự say mê với Thái tử. Giờ đây nghĩ lại, dù chỉ là lời nói đùa giữa bạn bè, nhưng đó cũng là sự xúc phạm đến tấm chân tình của nàng.
Tình yêu của nàng dành cho Thái tử, ta đã luôn xem nhẹ. Những gì nàng mong mỏi, ngày ngày thất vọng, không phải vì nỗi cô đơn nơi cung cấm, mà bởi vì, nàng là một người con gái bằng xương bằng thịt, đang yêu một người bằng cả trái tim.
Cảm giác này ta không thể hiểu được, có lẽ cả đời cũng không thể hiểu. Có lẽ bởi vì, nếu ta yêu Thái tử, ta sẽ đánh mất lòng tự trọng của mình. Cũng có lẽ bởi vì, cả đời này ta cũng không còn cơ hội để yêu nữa rồi.
Đêm hôm đó, ta cho Miễn Miễn ở lại ngủ cùng. Hóa ra nàng ngủ không ngoan như vậy, ta phải đắp chăn cho nàng mấy lần. Thiền Nhi nửa đêm khóc ré lên đòi gặp ta, nhũ mẫu dỗ mãi không được, bèn bế đến phòng ta.
Ta chẳng biết diễn tả nỗi lòng này thế nào. Tựa hồ vạn năm tuyết rơi trong tim, lạnh lẽo thay cho một người. Ta từng mong mỏi, chỉ cần mấy ngày ngắn ngủi cũng đủ để có một mụn con. Nào ngờ hai tháng sau, tin dữ Hồ Miễn Miễn lâm bệnh lại đến.