Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 28
Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:20:36
Lượt xem: 1,230
Nhưng hôm đó ta đã gặp một cơn ác mộng. Ta mơ thấy Hồ Miễn Miễn lang thang trên cầu Nại Hà, nước mắt lưng tròng nhìn về dương gian. Ta mơ thấy Thiền Nhi đội khăn voan đỏ, ta vén khăn voan của nàng lên, mặt đầy máu. Ta mơ thấy Ôn Thục Nhi cẩn thận dìu một bà lão tóc bạc phơ quay lưng đi về phía trước. Ta gọi họ, bà lão quay đầu lại, lại có khuôn mặt của ta.
Ta hét lên kinh hãi tỉnh dậy, ôm lấy Dung cô cô đang chạy tới, ngồi đến tận sáng.
Ngày thứ hai, ta đã hiểu rõ tất cả. Nơi này chính là chốn ăn thịt người, từ bậc cửa cao cao đến bậc thềm thấp thấp, đều mọc ra những cái miệng lớn đẫm máu. Bất kể là người khác hay là chính mình, ai có thể buông tha ta?
Ta cẩn thận dặn dò Dung cô cô: "Sắp xếp vài người, thường xuyên mang theo cái lục lạc đó, nhường nhịn họ một chút. Tìm vài người ăn nói khéo léo thường xuyên đến chỗ Thái tử phi tặng chút quà. Chúng ta phải tôn trọng họ hơn một chút."
"Ngoài ra, mang theo lệnh bài của Đông cung đến Thái y viện lấy tất cả hồ sơ bệnh án của Thái tử phi. Nói với họ, từ nay về sau ta phải luôn quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Thái tử phi."
Dung cô cô có chút do dự đáp: "Nương nương, sau khi chúng ta làm như vậy, có lẽ người sẽ không còn vui vẻ nữa."
Ta vẫy tay: "Vốn dĩ cũng sẽ không vui vẻ nữa. Nhưng vẫn còn người xứng đáng để ta bảo vệ niềm vui của họ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/28.html.]
Thái tử hiện nay đang chăm sóc bên cạnh Hoàng đế đang hôn mê bất tỉnh, e rằng sẽ không về Đông cung trong mấy ngày. Đương nhiên ta phải thay chàng chăm sóc Tần Vận Nùng, giống như Tần thị khi xưa chăm sóc Hồ Miễn Miễn vậy.
Hôm nay, ta đang tỉ mỉ cho Tần Vận Nùng uống thuốc. Nàng đột nhiên dừng lại hỏi ta: "Nguyệt Ảnh, sao muội có vẻ mặt không vui?"
Ta đưa thuốc cho thị nữ của nàng, nhàn nhạt mở miệng: "Không thể vui nổi. E rằng Bệ hạ không qua khỏi tháng này. Hoàng hậu nương nương cũng ngất xỉu vài lần. Ta đã đến thăm, tình cảm Đế - hậu rất sâu đậm. Hoàng hậu nương nương khóc đến nỗi ta đau lòng."
"Vận Nùng, tỷ có biết không? Ta thật ngưỡng mộ. Nếu ta mắc bệnh, sẽ chẳng có ai vì ta mà khóc như vậy. Ngươi có lẽ có thể, nhưng nếu Điện hạ mất đi tỷi, e rằng chàng sẽ đau đớn không muốn sống." Ta đột nhiên chuyển chủ đề, thay đổi sắc mặt.
Tần Vận Nùng giật mình ho không ngừng. Tần phu nhân nghe những lời này liền xông tới, nắm lấy tay ta nghiêm giọng mắng nhiếc: "Này tiện phụ, ngươi dám nguyền rủa Thái tử phi! Cút ra ngoài!"
Ta giãy ra khỏi tay bà ta, từng chữ từng chữ nặng lời: "Ta chỉ là biểu đạt sự ngưỡng mộ của mình. Nếu ta diễn đạt không đúng, ta hoàn toàn có thể tới tạ lỗi với Thái tử phi. Chỉ là Tần phu nhân, bà là phu nhân được sắc phong không sai, nhưng bà có tư cách gì mà mắng mỏ phi tần của Thái tử chứ? Nhưng mà quả thực không lạ, xuất thân thấp kém mà thôi, leo lên địa vị cao cũng chỉ là kẻ ăn mày mặc long bào. Giả danh mượn oai, giả vờ ra oai mà thôi. Bản phi không so đo với bà."
“Trước mặt Thái tử phi, ngươi dám vô lễ như thế! Không phải là tham lam vị trí Thái tử phi thì là gì? Kẻ dưới phạm trên, ngông cuồng tột độ. Quay về sẽ bẩm báo với Thái tử, xem Thái tử trừng trị ngươi như thế nào." Bà ta tiếp tục mắng nhiếc.
Ta nhịn không được cười lạnh: "Tần phu nhân lầm lẫn rồi, người không biết còn tưởng là Mộc Quế Anh ra trận. Nhìn ta chẳng vừa mắt thì đã sao? Không phải cũng chỉ có thể bất lực nhìn thôi sao? Ngươi còn dám động thủ với hay không? Tần đại nhân cũng chỉ là nhờ hiền tế là Thái tử mới được cái chức quan nhàn tản tam phẩm. Quan tam phẩm, dù là bà con xa của nhà ta, cũng có thể lôi ra cả nắm. Thật không hiểu người có gì mà vênh váo? Lo mà chăm sóc cho nữ nhi ngươi đi."