Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 30
Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:21:20
Lượt xem: 314
Giả thái y dập đầu hai cái, "Khởi bẩm nương nương, gần đây người có ăn uống linh tinh gì không?"
"Ta không hề ăn uống linh tinh, cũng đã lâu không uống thuốc. Có chuyện gì vậy?" Ta đáp.
“Vi thần bắt mạch cho nương nương, phát hiện người có dấu hiệu trúng xạ hương, dường như đã một thời gian. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ khó có tin vui!" Giả thái y quỳ sụp xuống tâu.
Ta chìm vào trầm tư, Dung cô cô vội vàng hỏi: "Vậy phải làm sao? Liệu còn có thể chữa khỏi không?"
Giả thái y suy nghĩ một lúc, chắp tay nói: "Vi thần xin dốc hết y thuật để điều trị cho nương nương."
"Vậy xin đa tạ Giả thái y, hiện giờ ta chỉ có Minh Châu công chúa là nữ nhii, nếu muốn địa vị vững chắc thì cần phải có thêm một hoàng tử. Giả thái y, mong ngài trước mắt đừng tiết lộ chuyện này, nếu tin tức ta không thể mang thai bị truyền ra ngoài thì sẽ bất lợi cho ta." Nói xong, ta ra hiệu cho Dung cô cô thưởng cho thái y và tiễn ông ấy ra cửa.
Giả thái y chắp tay, nói sẽ về suy nghĩ kỹ phương pháp chữa trị. Ta ngồi trên giường, trầm ngâm suy nghĩ, rốt cuộc là sai sót ở chỗ nào? Ta suy đi nghĩ lại về mọi thứ xung quanh mình, quyết định tối nay sẽ đóng cửa phòng lại và bí mật kiểm tra.
Quả nhiên, Ôn Thục Nhi thở hổn hển chạy vào phòng ta, hổn hển nói: "Tỷ tỷ! Để muội xem nào."
Chưa để ta kịp phản ứng, nàng đã nâng mặt ta lên xem xét tỉ mỉ, nhìn một lúc mà nước mắt đã lưng tròng. Nàng đột nhiên đập mạnh xuống bàn, "Người đàn bà điên! Sao bà ta dám!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/30.html.]
Ta an ủi chú thỏ nhỏ đang phẫn nộ trước mặt, "Thục Nhi đừng lo. Tỷ có thuốc tốt."
"Mau bôi thuốc đi tỷ tỷ! Đừng để lại sẹo!" Nàng sốt sắng nói.
Chưa kịp để ta đáp lại, nàng như sực nhớ ra điều gì đó, vội vàng chạy ra khỏi cửa, miệng lẩm bẩm: "Bọn họ xong đời rồi."
Ta không kịp ngăn cản, nàng đã nhanh như bay ra khỏi cửa. Sau khi nàng đi, ta ra hiệu cho Dung cô cô đóng chặt cửa lớn, lục soát kỹ càng từ trong ra ngoài căn phòng này, dặn nàng tìm vài người đáng tin cậy để ý nhà bếp trong mấy ngày tới.
Đêm nay, người mất ngủ đâu chỉ có mình ta.
Hôm sau, ta không đến tìm Thái tử phi nữa, mà quay sang chuẩn bị quần áo cho Thái tử để tự mình mang đến. Thật ra Thái tử chẳng thiếu gì, nhưng ta cần một lý do để gặp hắn.
Đến Tần Chính điện, hắn đang ngồi trong thư phòng nhỏ bên cạnh, trước mặt là một núi tấu chương chất cao như núi, vẻ mặt đầy ưu tư. Thấy ta đến, hắn mừng rỡ khôn xiết, vội vàng kéo ta ngồi vào lòng
Ta cố ý giấu đi bên mặt có vết thương, tỏ ra không tự nhiên trong lòng hắn.
Dường như hắn nhận ra, liền cưỡng ép xoay mặt ta lại. "Ai làm vậy? Có phải Tần phu nhân không?"
Takhông nói gì, chỉ lặng lẽ rơi lệ. Vẻ mặt mệt mỏi của hắn thoáng chút xót xa, khi thiếp nhìn vào mắt hắn, thấy đôi mắt ấy đã đỏ ngầu vì thiếu ngủ.