Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 39
Cập nhật lúc: 2024-06-14 11:22:24
Lượt xem: 637
Nàng ta gần như ngay lập tức cố gắng ngồi dậy, thở hổn hển nói: "Im miệng! Ngươi căn bản không hiểu chàng. Chàng là ngày tươi sáng nhất trong năm, là dòng suối mát lành duy nhất trên mảnh đất khô cằn. Cả hậu cung này chỉ có mình ngươi không biết điều."
Ta không khỏi bật cười lạnh lùng, nàng ta ca ngợi hắn tốt đẹp như vậy, không tiếc lời dùng những từ ngữ hoa mỹ nhất.
"Là chàng tốt, hay là giấc mộng của ngươi tốt đẹp? Sự dịu dàng và thương xót mà chàng dành cho chúng ta, trong mắt chàng, đều là lòng từ bi hiếm có. Chàng ban phát, chúng ta phải đón nhận, nhưng không phải ai cũng thèm khát những thứ đó. Hai người mới thực sự là một cặp xứng đôi, một kẻ giả tạo, một kẻ phù phiếm, ta thật lòng mong hai người được bên nhau đến đầu bạc răng long."
"Ngươi nói bậy! Ngươi là một tên cướp, đã vơ vét đầy túi rồi mà vẫn còn giả bộ thanh cao không màng danh lợi!" Khi nói câu này, nàng ta đã không còn chút khí thế nào, cả người co rúm lại. Giống như một con mèo gầy yếu đang cố gắng vươn những chiếc móng vuốt sắc nhọn của mình.
“Ngươi thật sự không xứng với tấm chân tình mà chàng đã thay đổi vì ngươi. Ta trơ mắt nhìn trái tim chàng từng chút một khắc họa nên hình bóng của ngươi. Thế nhưng ngươi, lại nhẫn tâm chà đạp tâm ý của chàng." Nói đến đây, nước mắt nàng ta đã rơi lã chã, như một bông hoa tuyết buồn bã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/39.html.]
Ta biết nàng ta đang khóc vì điều gì, khóc vì sự thay lòng của một nam nhân, khóc vì tấm chân tình của một nữ nhân.
Nhưng trong mắt ta, những lời ngu ngốc nàng ta nói vì tình yêu chẳng khác nào những lời nguyền rủa độc địa. Nàng ta không ngừng nói tốt cho người trong lòng, vẽ nên một Thái tử hoàn toàn khác với hình ảnh trong mắt ta. Trong lúc cố gắng nhận ra, ta bỗng nhớ đến con thú dữ đã cưỡi lên người ta trong đêm tân hôn.
"Rốt cuộc là ai đang chà đạp ai? Dù ngươi có nói thế nào, trong lòng ta chàng vẫn là kẻ tồi tệ nhất. Tần Vận Nùng, ngươi và ta đều là nữ nhân, đều dựa vào một chút tôn nghiêm mong manh mà sống lay lắt. Tại sao ngươi lại bày mưu tính kế tội ác tày trời làm nhục nữ nhân này? Chẳng phải ngươi lấy làm tự hào về điều đó sao? Được thôi, để ta nói cho ngươi biết đêm đó ta cảm thấy thế nào."
Ta ngồi xuống bên cạnh nàng ta, đỡ thân thể yếu ớt của nàng ta ngồi thẳng dậy, hai tay nắm lấy vai nàng ta, để nàng ta đối diện với ta.
"Ta đến đây để ca ngợi công trạng của ngươi, ngươi phải nghe cho rõ từng chữ từng câu một." Ta ghé sát tai nàng ta, tiếp tục nói:
“Đêm đó sắc đêm quả thực nồng đậm vô cùng. Một con dạ xoa khoác lên lớp da thần tiên, toan tính ăn trộm một trái tim. Hắn mang ta bay lên trời, rồi buông tay mặc ta rơi xuống mà chết. Hắn mang ta bơi giữa sông lớn, dìm ta c.h.ế.t đuối. Ánh mắt dục hỏa của hắn thiêu ta đến chết. Ánh mắt lạnh lùng của hắn là thanh kiếm sắc bén nhất, cứa nát mặt ta.”
Ta cảm nhận được thân thể nàng khẽ run, liền buông nàng ra. Nàng vùi mặt vào gối, không nói thêm lời nào.