Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử - 49
Cập nhật lúc: 2024-06-14 11:25:55
Lượt xem: 446
Sau đó, Ôn Thục Nhi nghe tin vội vàng chạy đến, chắn trước mặt Thiền Nhi. Nàng ta giải thích với ta, ta mới biết vị đại thần bị Thiền Nhi trêu chọc kia chính là tân Trạng Nguyên Phương An, năm nay mới mười sáu tuổi, quả là nhân tài hiếm có. Mấy hôm trước, hắn dâng sớ xin Hoàng thượng cải cách thuế má, lời lẽ có phần mạnh bạo khiến long nhan không vui.
Thì ra con bé muốn "trả thù" cho phụ hoàng nó.
Haiz, con bé mới sáu tuổi đầu đã thù dai đến vậy, sau này biết làm sao đây.
Dẫu sao nó cũng đã sai, ta phạt cấm túc một tháng không cho ra ngoài chơi. Tuy nó không vui, nhưng khi thấy con búp bê vải mới ta làm, nó liền quên ngay chuyện vừa bị phạt.
Ba tỷ muội chúng nó rất mực thương yêu nhau, gần như ngày nào cũng quấn quýt. Giải Ý sống vui vẻ, sức khỏe cũng dần hồi phục. Chẳng biết vì sao, lũ trẻ lớn nhanh như thổi, tháng ngày của ta cũng vội vã trôi qua.
Ba năm thấm thoát thoi đưa, ta không sinh thêm con, nhưng hậu cung lại có thêm vài tiểu hoàng tử, tiểu công chúa. Nguyên do thật đơn giản. Tình cảm giữa Hoàng thượng và ta đã phai nhạt. Ta không buồn phiền, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm phần nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/49.html.]
Chỉ là ta vẫn không khỏi thắc mắc, giữa chúng ta chưa từng cãi vã, ngay cả tân sủng phi cũng chẳng có, sao bỗng dưng lại lạnh nhạt đến vậy.
Hắni không còn đêm đêm lưu lại cung của ta, mà bắt đầu sủng hạnh khắp chốn hậu cung. Hắn cũng chẳng còn trêu đùa khiến ta vui cười nữa. Ngoài chuyện con cái và việc triều chính, chúng ta chẳng còn gì để nói. Ta cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí không muốn tìm hiểu nguyên do.
Nhưng hắn lại uống rượu nhiều hơn trước, còn dùng cả đan dược. Hắni thật hoang đường, mới đôi mươi mà đã cầu mong trường sinh bất lão.
Ta thấy không ổn, nhưng chẳng dám khuyên can. Sau này, ta dường như đã hiểu được nguyên do. Bởi có một ngày, ta và Hoàng thượng đang bàn bạc chuyện tìm thầy dạy cho Giải Ý, tiểu hoàng tử đã bốn tuổi.
Ta tiến cử huynh trưởng thứ tư của Hồ Miễn Miễn, một người rất uyên bác, Miễn Miễn vẫn thường nhắc đến. Như vậy cũng có thể xoa dịu nhà họ Hồ, từ đó về sau, họ cũng không còn ý định đưa nữ nhân vào cung nữa.
Hoàng thượng gật đầu, rồi bất chợt nói: "Nàng thật sự rất thích hợp làm Hoàng hậu."
Ta bỗng chốc hiểu ra, hai chữ "hoàng hậu" của hắn bừng tỉnh ta. Bao nhiêu năm qua, ta đã làm gì với thân phận hoàng hậu đây? Ta quản lý hậu cung của hắn rất tốt, chăm sóc ba đứa con cũng rất tốt, cũng vì thân phận mà quan tâm hắn. Sau khi nội côngi ta qua đời, trong nhà ta không có vị đại thần nào đặc biệt xuất sắc, chỉ có một người đệ đệ cùng phụ khác mẫu coi như không tệ.