Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-04-16 08:46:41
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sao rồi, ký chủ?” Hệ thống lo lắng hỏi, nó có thể tùy thời phóng điện giật Biệt Vũ thêm lần nữa.
Biệt Vũ thở ra một hơi, làn hơi biến thành một làn sương trắng tan biến trong không khí lạnh lẽo.
Biệt Vũ thậm chí còn giơ ngón tay cái trong lòng: “Cám ơn hảo huynh đệ, một lần điện này dùng được cả mấy ngày ấy chứ.”
Nàng nhìn quanh bốn phía, ngoài bức tường gạch xanh phía sau lưng.
Sương mù bao phủ lấy bức tường gạch, lan ra xa xăm vô tận, dường như không có điểm dừng, thực vật sinh trưởng ở đây trông giống như linh thảo của tu tiên giới, chúng tỏa ra một mùi hương nồng đậm linh lực.
Mưa bụi lẫn trong màn sương dày đặc, phóng tầm mắt nhìn ra xa, những kiến trúc và cầu đá bị bao phủ bởi một lớp sa mỏng, lại bị màu sương mù làm nhòe đi vài phần, tựa như một nét mực đậm phác họa lên.
Khung cảnh tĩnh mịch tuyệt đẹp này lại không khiến Biệt Vũ sinh ra chút cảm xúc thả lỏng nào.
Mà hoàn toàn ngược lại.
Tim Biệt Vũ treo lơ lửng trên không trung.
Bởi vì bên trong bức tường này, nàng không ngửi thấy bất kỳ thứ gì thuộc về sát khí và lệ khí của quỷ tộc.
Một câu chuyện cười nghĩ kỹ thôi cũng thấy đáng sợ. Ở quỷ thành Ứng Tân lại không ngửi thấy mùi của quỷ tộc.
Hai thái cực đối lập khiến Biệt Vũ lạnh toát cả người, nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng dâng lên như một sợi dây câu mảnh cuốn lấy trái tim nàng, không ngừng siết chặt, khiến nàng vĩnh viễn ở trong trạng thái lo lắng bất an.
Đột nhiên, Biệt Vũ ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trong đôi mắt màu hổ phách của nàng tràn đầy cảnh giác, bước chân, nàng nghe thấy tiếng bước chân.
Biệt Vũ miễn cưỡng chống tay vào tường đứng dậy.
Tiếng bước chân vọng đến từ bốn phương tám hướng, mang tư thế bao vây, tiến sát lại gần Biệt Vũ.
Biệt Vũ mím môi nhìn quanh bốn phía, đập vào mắt nàng là mấy thiếu nữ xinh xắn mặc áo lam, búi tóc và cài cùng kiểu trâm, trông các nàng chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.
Đôi mắt đen láy chiếm phần lớn trên diện tích khuôn mặt, chăm chú nhìn chằm chằm Biệt Vũ tựa như tấm gương phản chiếu dáng vẻ của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cảm khiến người ta sởn tóc gáy.
Điều khiến Biệt Vũ bất an hơn là, trên người các nàng không có bất kỳ mùi vị gì.
Kể từ khi xuyên vào giới tu tiên, Biệt Vũ đã quen dùng khí tức để phân biệt thành phần của một người, trên người đệ tử Lăng Vân Tông đều là mùi linh lực nồng đậm, dồi dào, Tịch Mộng Thanh mang yêu vị, còn quỷ tộc thì nồng nặc sát khí và quỷ khí.
Những tiểu cô nương trước mắt này lại không có chút khí tức nào, trang phục các nàng mặc trông giống như nha hoàn trong phủ đệ.
Mấy tiểu cô nương đánh giá Biệt Vũ, sau đó bật ra những tràng cười giòn tan. Điều này khiến các nàng trông có thêm vài phần hơi thở của người sống.
“Khách nhân, sao ngươi lại khiến bản thân mình chật vật đến thế này?”. Một tiểu nha đầu tò mò hỏi.
“Chúng ta có nên dẫn nàng ta đi diện kiến chủ nhân trước không? Nhưng mà trông nàng ta bẩn quá.”
“Chúng ta phải dẫn nàng ta đi tắm rửa, băng bó vết thương trước đã, chủ nhân sẽ không muốn gặp một vị khách nhân lấm lem đâu.”
Mấy vị tiểu cô nương khác gật đầu đồng ý với cách nói của đồng bạn mình.
Sau đó các nàng đồng loạt nhìn về phía Biệt Vũ, đồng thanh hỏi: “Khách nhân, ngươi tiếp nhận đề nghị của chúng ta chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-101.html.]
Biệt Vũ nhướng mày, cuộc đối thoại tràn đầy sức sống khiến thần kinh nàng hơi thả lỏng, cảm giác mệt mỏi theo đó mà ập đến.
Nếu có thể xử lý vết thương trên người, thay y phục sạch sẽ, đối với tình trạng hiện tại của Biệt Vũ mà nói đương nhiên là sự giúp đỡ vô cùng lớn.
Thế là Biệt Vũ khô khốc hỏi: “Chủ nhân của các ngươi không có sở thích ăn thịt người đấy chứ?”
Các nha hoàn hình như bị lời nói của Biệt Vũ chọc cười, các nàng cười rộ lên.
Nha hoàn nói: “Ngươi là quý khách mà.” Dường như lời này giải thích rằng chủ nhân của các nàng hẳn là sẽ không ăn thịt người.
Biệt Vũ tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ với điều này.
Quỷ tộc ngay cả tân nương của mình còn có thể ăn, ăn một quý khách nghe cứ như ăn bánh quy vậy, đơn giản vô cùng.
Biệt Vũ khó nhọc nhún vai không nói gì.
Những nha hoàn này có lẽ không biết nàng căn bản không phải là ‘khách nhân’ gì cả, mà là kẻ xâm nhập lật tường vào phủ đệ.
Ít nhất tình huống hiện tại còn tốt hơn so với việc bị quỷ tộc đuổi g.i.ế.c bên ngoài, mà nàng chắc chắn rằng bản thân đã không còn chút sức lực nào để tiếp tục hành trình chạy trốn nữa rồi.
Chi bằng cứ ngồi vững thân phận ‘quý khách’ mà nha hoàn đã an bài cho nàng, xử lý y phục và vết thương trên người trước đã.
Nha hoàn lấy ra một viên đan dược từ túi càn khôn đưa cho Biệt Vũ.
Biệt Vũ ngửi ngửi, để hệ thống kiểm tra phân tích thành phần của đan dược, đây là ngưng huyết đan.
Biệt Vũ không chút do dự nuốt viên ngưng huyết đan vào bụng, lập tức điều tức linh lực trong cơ thể, vài phút sau, vết thương trên người nàng cuối cùng cũng ngừng rỉ máu.
Nha hoàn dẫn Biệt Vũ đến phòng tắm.
Bên cạnh bồn tắm khảm tượng đá giao nhân, giao nhân tay nâng minh châu, hơi nước lượn lờ ấm áp, ẩm ướt, không giống bên ngoài tràn ngập sát khí và hàn ý.
Thần kinh Biệt Vũ hoàn toàn thả lỏng, cả người nàng ướt sũng, m.á.u tươi thấm đẫm y phục, kèm theo từng cơn đau nhức nhói.
Ngoài việc nhíu mày nhẫn nhịn, Biệt Vũ không có bất kỳ biện pháp nào khác.
Kinh nghiệm lớn lên ở cô nhi viện đã khiến Biệt Vũ quen với việc nhẫn nhịn đau đớn, nàng không thích oán trách, oán trách cũng vô dụng thôi.
Mấy nha hoàn mặc áo lam bưng theo cánh hoa và khăn tắm hớn hở bước vào phòng tắm, xem ra là chuẩn bị tắm rửa cho Biệt Vũ.
Biệt Vũ vội vàng từ chối ý tốt của họ, đồng thời dùng giọng điệu chân thành nhất khen ngợi các nàng là người tốt mới thành công dỗ dành đuổi các nàng ra khỏi phòng tắm.
Là một người miền Nam chính gốc, Biệt Vũ không hề có thói quen khỏa thân trước mặt người khác.
Biệt Vũ cau mày gỡ những mảnh vụn y phục bị m.á.u dính chặt vào da xuống, có một vài chỗ vải vóc đã dính liền với lớp da thịt bị lật lên, lúc xé xuống đau đến mức không cần phải nói.
Dù là Biệt Vũ vốn quen nhẫn nhịn cũng không nhịn được mà phải nhe răng nhếch miệng một hồi lâu.
Biệt Vũ mất gần một tiếng đồng hồ để tắm rửa thân thể, đồng dạng, hơi nóng của nước tắm khiến cơ thể nàng dần ấm lên, linh lực trong cơ thể cũng dần hồi phục.
Trạng thái của Biệt Vũ không còn tồi tệ như trước nữa.
Nàng thoải mái tựa vào thành bồn tắm nghỉ ngơi, mãi đến khi nha hoàn đến gõ cửa.
Biệt Vũ mới mở mắt ra lần nữa, nàng cầm lấy khăn lông trên giá cẩn thận tránh vết thương lau khô giọt nước trên người, sau đó thay áo lót đi vào một căn phòng khác.