Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-04-18 17:08:23
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hoài Quỷ Vương, ngươi còn nhớ lời ta đã nói trước đó sao?” Biệt Vũ mỉm cười hỏi.

Thái dương Hoài Thanh giật giật, trong lòng hắn dâng lên một dự cảm không lành.

“Ta nói, ngươi xuất hiện trước mặt ta một lần, ta sẽ đánh ngươi một lần.” Biệt Vũ đem lời lúc trước lặp lại một lần, nàng nắm chặt nắm tay, nhẹ nhàng thổi một hơi.

Hoài Thanh theo bản năng nhìn về phía Kính Trung Quân, Kính Trung Quân đứng một bên thần sắc lạnh nhạt, không hề có ý định ngăn cản Biệt Vũ.

Hoài Thanh lại nhìn về phía những vị quỷ vương khác đang quỳ rạp trên mặt đất, bọn chúng đương nhiên cũng không muốn gánh chuyện vào người, Biệt Vũ là nhân loại được Kính Trung Quân che chở, không một con quỷ nào nguyện ý vì một nhân loại mà đối nghịch với Kính Trung Quân.

Dù cho nhân loại đối với bọn chúng mà nói là đồ ăn, là kẻ thù truyền kiếp.

Hoài Thanh nghiến răng, hắn hít sâu hai hơi, đè nén bất cam trong lòng xuống.

“... Là ta đường đột, vị đạo hữu nhân tộc này, xin thứ lỗi cho sự thất lễ trước đó của ta.” Hoài Thanh cúi đầu nói.

Biệt Vũ cao cao tại thượng liếc mắt nhìn Hoài Thanh một cái, khóe miệng cong lên.

“Cút đi, ta không muốn hôm nay tâm tình đang tốt đẹp đến Bách Quỷ Dạ Hành lại bị ngươi và gia quyến của ngươi phá hỏng.” Biệt Vũ chậm rãi nói.

Lời của nàng khiến Hoài Thanh nắm chặt nắm tay, hắn nhẫn nhịn liếc nhìn Biệt Vũ một cái, muốn nói lại thôi một hồi lâu, cuối cùng mới hô hào thủ hạ rời khỏi đấu thú tràng Bách Quỷ.

Lời của Biệt Vũ vô cùng phách lối, không ít quỷ vương ở đây cũng vì lời của Biệt Vũ mà nắm chặt nắm tay.

Biệt Vũ thân là nhân tộc lại ở Ứng Tân Thành này, địa bàn của quỷ tộc lại dám vênh váo tự đắc kêu gào bảo Hoài Quỷ Vương rời đi, cứ như nàng mới là kẻ thống trị quỷ tộc này vậy, nhưng hết lần này tới lần khác Kính Trung Quân lại không có ý kiến gì về chuyện này.

Các vị quỷ vương chỉ có thể cố gắng đè nén bất duyệt trong lòng xuống, tiếp đãi hai người.

Khi Kính Trung Quân quang lâm đấu thú tràng Bách Quỷ, quỷ tộc tự nhiên sẽ nhường vị trí tốt nhất cho Kính Trung Quân ngồi, vị trí này bình thường chỉ có thành chủ và phu nhân thành chủ mới có thể ngồi, bây giờ cũng phải ngoan ngoãn nhường lại cho Kính Trung Quân, Biệt Vũ hai người.

Đó là vị trí có tầm nhìn tốt nhất trong đấu thú tràng Bách Quỷ.

Trừ bỏ địa thế tốt, bố trí và độ thoải mái của chỗ ngồi này cũng được xem là đỉnh cấp nhất của quỷ tộc.

“Kính Trung Quân, mời.” Xích Hổ Quỷ Vương ân cần nói.

Hắn không cam lòng nhường chỗ ngồi vốn dành cho thành chủ phu nhân cho Biệt Vũ. Với hắn ta, việc để một nhân tộc ngồi lên vị trí này là một sự sỉ nhục đối với quỷ tộc bọn chúng.

Kính Trung Quân khẽ vén vạt áo, thản nhiên ngồi xuống.

Biệt Vũ nhướng mày, nàng nhìn ra sự bất mãn và ghét bỏ của Xích Hổ Quỷ Vương đối với mình.

Nàng là một kẻ thích gây sự.

Đặc biệt là khi quỷ tộc coi nàng như thức ăn, nhưng giờ lại phải nể mặt Kính Trung Quân mà ưu đãi nàng —

Nàng sẽ biến thành một kẻ siêu cấp thích gây sự.

Mông Biệt Vũ vừa chạm vào ghế, mày nàng đã lập tức nhíu lại.

“Ghế ngồi này không đủ mềm mại, ngồi lên thật không thoải mái.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-109.html.]

Quỷ vương bên cạnh lập tức ra hiệu cho người hầu, người hầu vội vàng ôm mấy chiếc đệm mềm bước ra.

Biệt Vũ liếc xéo đống đệm, từ chối: “Đệm này là đồ rách nát từ đời nào rồi? Đây chính là đạo đãi khách của quỷ tộc các ngươi sao?”

Lang Nha Quỷ Vương liếc nhìn Biệt Vũ, giọng điệu hờ hững hỏi: “Vậy theo đạo hữu thấy, loại đệm mềm nào mới thích hợp với ngươi?”

Biệt Vũ chỉ vào đệm mềm dưới thân các nữ quỷ ngồi cạnh quỷ vương, nói: “Ta thấy mấy cái này không tệ.”

Xích Hổ Quỷ Vương nghẹn một bụng khí, hắn ta suýt chút nữa đã chửi ầm lên, nhưng vì Kính Trung Quân đang ngồi bên cạnh Biệt Vũ mà hắn ta phải nghiến răng nghiến lợi nuốt dục vọng chửi mắng vào lòng.

“Sao vậy? Xích Hổ Quỷ Vương, ngươi không tình nguyện sao?” Biệt Vũ nguy hiểm nheo mắt, nàng quay đầu nhìn Kính Trung Quân. “Kính Quân, ta thấy Bách Quỷ Dạ Hành này cũng chẳng có gì hay ho…”

“Tình nguyện! Sao ta lại không tình nguyện chứ, ta lập tức đi lấy cho ngài ngay.”

Xích Hổ Quỷ Vương nhanh chân bước đến chỗ mấy quỷ vương kia, hướng bọn họ đưa ra yêu cầu. Tất cả quỷ vương đều nể mặt Kính Trung Quân mà yêu cầu thê tử của mình lấy đệm mềm ra.

Kính Trung Quân nghiêng đầu nhìn Biệt Vũ, nàng đã cười đến híp cả mắt.

“Ngươi được lợi gì từ việc này à?”

Biệt Vũ nhẹ nhàng đáp: “Không, ngài hiểu lầm rồi. Ta chỉ đang ‘báo thù’ bọn họ thôi. Trước đây ta đã chịu không ít khổ sở ở chỗ quỷ tộc này, bọn họ cũng nên trả lại cho ta chút chứ? Cái cảm giác bị thức ăn sai khiến chắc không dễ chịu gì đâu.”

Nàng là một kẻ lòng dạ đen tối, thù dai nhớ lâu.

Ngay sau đó, Biệt Vũ lại nghiêng đầu. “Ngài để ý bọn họ à?”

“Không.” Kính Trung Quân đáp lời, giọng điệu không chút gợn sóng.

Biệt Vũ nhún vai, nàng chẳng buồn đoán tâm tư của Kính Trung Quân.

Nàng hứng thú bừng bừng nhìn về phía Xích Hổ Quỷ Vương.

Nữ quỷ bên cạnh Xích Hổ Quỷ Vương mềm mại tựa vào người hắn ta, nàng ta nũng nịu làm nũng: “Vương gia, thiếp không chịu đâu. Người ta sẽ không thoải mái đó.”

Xích Hổ Quỷ Vương gầm gừ với nàng ta: “Đưa đây.”

Nữ quỷ kia lúc này mới không tình nguyện rút đệm mềm ra, Xích Hổ Quỷ Vương ôm đệm mềm, mặt mày đen thui bước đến trước mặt Biệt Vũ.

Khi Biệt Vũ chất hết tất cả đệm mềm lên dưới thân, nàng đã cao hơn Kính Trung Quân nửa cái đầu.

Nhưng trò gây sự của Biệt Vũ vẫn chưa kết thúc.

Khi trà được bưng lên, Biệt Vũ chê trà quá nguội, người hầu đổi cho nàng trà nóng, nàng lại nói trà quá nóng, đến khi nhiệt độ trà vừa ấm không nóng không lạnh, Biệt Vũ lại nói muốn uống nước lọc.

Nàng chê nho tím quá chua, người ta đổi cho nàng loại nho ngọt hơn, nàng lại nói muốn ăn nho xanh.

Nhận thấy ánh mắt trừng trừng của đám quỷ vương đổ dồn về phía mình, Biệt Vũ ngậm nho trong miệng, đầu lưỡi nhanh chóng lướt qua hàm răng trắng ngà, nàng lẩm bẩm nói: “Ta thích nhất là nhìn vẻ mặt các ngươi hận ta, nhưng lại không làm gì được ta.”

Biệt Vũ suýt chút nữa đã chọc cho đám quỷ vương Ứng Tân Thành nổ phổi.

Đi kèm với một trận xôn xao rõ rệt từ phía dưới, báo hiệu Bách Quỷ Dạ Hành sắp bắt đầu.

Lệ quỷ mặt xanh nanh vàng, thân hình vạm vỡ mặc áo lót đứng trước mặt chiếc trống da thú, hắn vung tay gõ mạnh vào mặt trống, phát ra những tiếng “thình thình” vang dội, tiếng trống vang vọng đủ để cả Ứng Tân Thành đều nghe thấy.

Loading...