Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-04-18 17:36:00
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quỷ tộc trung thành với dục vọng của bản thân, cho nên mới coi Kính Trung Quân người có thể thực hiện dục vọng của bọn chúng như thần minh mà đối đãi.
Còn kẻ tu đạo nhân gian thì theo đuổi việc dùng đôi tay của mình thực hiện điều mình muốn trong lòng, huống chi, tu đạo giả xưa nay không thẳng thắn, bọn họ cho rằng dục vọng sẽ cản trở tu hành của bản thân.
Kính Trung Quân khẽ gật đầu xem như đáp lại, không hề lên tiếng.
Chúc Trầm thấy Kính Trung Quân không có ý muốn trò chuyện với hắn ta, cũng chỉ có thể dập tắt tâm tư.
Hắn ta liếc nhìn Biệt Vũ đang ngồi bên cạnh Kính Trung Quân, bất giác nhíu mày, nhưng hắn ta cũng không nói gì, chỉ dẫn theo phu nhân ngồi xuống hai chỗ trống bên cạnh Biệt Vũ.
Chúc Trầm không có hứng thú lớn với Đấu Thú Tràng Bách Quỷ, so với việc thê tử hắn ta thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kinh hô kích động vì cảnh tàn sát phía dưới, Chúc Trầm xem như đang ngưng mắt nhìn chăm chú vào trận chiến phía dưới, nhưng thực tế lại nhíu mày trầm tư trong suy nghĩ của riêng mình.
Biệt Vũ buồn chán đến phát ngán nghịch ngón tay một hồi, nàng dần dần mất đi hứng thú.
Hoặc nói thẳng ra, nàng vốn dĩ cũng chẳng có hứng thú gì với cảnh tàn sát của đám quỷ tộc này, nếu không phải vì muốn 'copy' mấy kỹ năng mạnh mẽ, nàng cũng sẽ không đến nơi này.
Hiện giờ Biệt Vũ đã 'copy' hết những kỹ năng mình dùng được rồi, đương nhiên cũng chẳng còn hứng thú với cảnh tàn sát phía dưới.
Nàng nhét một quả nho xanh vào miệng, xua tan sát khí và mùi m.á.u tanh từ phía dưới bốc lên.
Ngay sau đó Biệt Vũ bất thình lình cảm thán: “Đấu thú tràng này rõ ràng là một con đường kiếm tiền rất tốt đó chứ.”
Nghe thấy lời này truyền đến bên tai, Chúc Trầm gần như theo bản năng quay đầu nhìn về phía Biệt Vũ.
Biệt Vũ không hề quay đầu, hoàn toàn giả vờ như không chú ý đến vẻ mặt của Chúc Trầm, nàng tựa như theo bản năng phát ra một tiếng thở dài khe khẽ: “Đáng tiếc.”
Chúc Trầm đánh giá Biệt Vũ một lượt, mở miệng mang theo chút nghi ngờ và không xác định hỏi: “Vị đạo hữu này lời ấy là có ý gì?”
“Đấu thú tràng này à cứ trăm năm mở cửa một lần, một lần chỉ có thời gian nửa tháng, nửa tháng trong trăm năm cũng chỉ là thoáng qua, quỷ tộc có thể chiến thắng trong đêm Bách Quỷ Dạ Hành này cũng chỉ có mấy chục.”
“Bố trí đấu thú tràng, chuẩn bị cho chiến sĩ đấu thú tràng phải tốn không ít linh thạch chứ nhỉ. Tiền vé kiếm được từ đám cư dân này cũng chỉ vừa đủ chuẩn bị vật tư, chỗ ở các loại cho chiến sĩ thôi.”
“Nếu một xu cũng vớt không được, vậy Bách Quỷ Dạ Hành này có ý nghĩa gì?”
Chúc Trầm nhíu chặt mày, hắn ta không tán đồng nói: “Đây là cơ hội tốt để quỷ tộc tuyển chọn chiến sĩ cường đại, không phải là ‘vô nghĩa’ như ngươi nói.”
Nàng nghiêng đầu nhìn Chúc Trầm, nói: “Ta đương nhiên là biết, nhưng có đôi khi, kiếm tiền và tuyển chọn chiến sĩ cường đại đâu phải là không thể đồng thời tiến hành.”
“Ví như…” Biệt Vũ dừng lại một chút, không nói hết câu sau, nàng làm ra vẻ mặt tiếc nuối.
“Xin lỗi, ta sao có thể cùng Thành chủ Ứng Tân Thành thảo luận những vấn đề này, chuyện này truyền ra ngoài người khác sẽ mắng ta bày mưu tính kế lung tung cho Thành chủ mất. Thành chủ, ngươi cứ xem như ta chưa từng nói gì đi.”
Nghe Biệt Vũ lại đột nhiên im bặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-111.html.]
Chúc Trầm nghiến chặt răng, y khẽ nói: “Vị đạo hữu này. Ta không trách ngươi, là ta bảo ngươi nói, nếu có người nói ngươi ta sẽ phạt kẻ đó.”
Với tư cách là Thành chủ Ứng Tân Thành, sau khi Chúc Trầm nhậm chức mới phát hiện ra Ứng Tân Thành này không hề phồn hoa như vẻ bề ngoài, ít nhất phủ Thành chủ trông là như vậy.
Tài phú của Ứng Tân Thành từ cả ngàn năm trước đã dần dần bị chuyển giao vào tay các Quỷ Vương Ứng Tân Thành, có thể nói các Quỷ Vương nắm giữ kinh tế của Ứng Tân Thành, nắm giữ kinh tế của một thành, liền tương đương với việc nắm giữ tòa thành này.
Thân là Thành chủ Ứng Tân Thành, Chúc Trầm hữu danh vô thực, chẳng có chút gia tài nào.
Điều này có nghĩa là chỉ cần chúng Quỷ Vương trong thành muốn Chúc Trầm cút xéo, bọn chúng liền có cả trăm phương pháp để Chúc Trầm cút xéo. Ai bảo bọn chúng vừa có tiền vừa có thế.
Nhưng Chúc Trầm không muốn cút xéo, cũng không cho phép bị cút xéo.
Hắn ta vất vả lắm mới diệt trừ… ngồi lên vị trí Thành chủ, tên tiểu tử kia lại mang đi hết tất cả tiền tài trong phủ Thành chủ, đây mới là nguyên nhân khiến Chúc Trầm hiện giờ túi tiền lép xẹp.
Nhưng Chúc Trầm dù thế nào cũng không muốn chắp tay dâng vị trí Thành chủ này ra ngoài.
Để ngồi vững vị trí này, linh thạch là thứ vô cùng quan trọng, có tiền có thể sai khiến quỷ đẩy cối xay, theo đúng nghĩa đen.
Các Quỷ Vương Ứng Tân Thành này đều nhìn chằm chằm hắn ta, bày rõ là muốn xem hắn ta như con rối mà sai khiến.
Nếu không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, Chúc Trầm rất khó từ dưới mí mắt của đám Quỷ Vương này vớt vát được chút tiền tài nào.
Biệt Vũ nhìn Chúc Trầm, dường như đang phán đoán lời Chúc Trầm nói có đáng tin hay không.
Chúc Trầm vội vỗ n.g.ự.c bảo đảm: “Ta là chủ nhân quỷ thành Ứng Tân, chuyện ta bảo đảm nhất định sẽ làm được.”
Biệt Vũ lại do dự một lát, mới đồng ý: “Vậy được.”
“Chúng ta ở Bách Quỷ Dạ Hành này mở thêm một ván cược, để cư dân Ứng Tân Thành có thể bỏ tiền ra chọn mười chiến sĩ, đặt cược bọn chúng giành được thắng lợi, trúng một người liền thưởng một linh thạch, trúng hai người thì gấp đôi, cứ thế suy ra. Chỉ cần có lời, bọn chúng sẽ đặt cược vào đó.”
Chúc Trầm cùng Biệt Vũ nhìn nhau, Chúc Trầm lặng lẽ thi triển một Tĩnh Âm Chú, tránh cho người xung quanh nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Chiến sĩ tham gia trên Đấu Thú Tràng Bách Quỷ Dạ Hành này có đến cả ngàn người, chỉ có thể đặt cược mười người thắng, xác suất toàn bộ đều trúng cực kỳ thấp, huống chi chỉ là trúng một vị mà cho một chút linh thạch, ngay cả tiền bỏ ra đặt cược chiến sĩ cũng không lấy lại được, hoàn toàn chỉ là một phần thưởng an ủi cho có lệ.
Nói cách khác, hoạt động này một khi triển khai, Chúc Trầm khẳng định có thể có tiền thu, mà còn thu được không ít là đằng khác.
Chúc Trầm bất đắc dĩ nói: “Đạo hữu, ý tưởng của ngươi rất hay. Nhưng cục diện Ứng Tân Thành hiện giờ… là chúng Quỷ Vương nắm quyền, bọn chúng nhất định sẽ không cho phép ta kiếm số tiền này đâu.”
Biệt Vũ thản nhiên nhấp một ngụm trà, vẻ mặt nàng lại khôi phục sự thản nhiên như nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay.
“Số tiền này đương nhiên không thể để một mình ngươi kiếm.” Biệt Vũ nói: “Ngươi phải dẫn dắt chúng Quỷ Vương cùng nhau kiếm.”
“Nếu phải chia sẻ với bọn chúng, ta liền kiếm chẳng được bao nhiêu.” Chúc Trầm có chút sốt ruột nói.
Biệt Vũ không nhanh không chậm biện giải: “Chuyện kiếm tiền này không thể nóng vội được, huống chi hiện giờ ngươi đang ở trong tình thế tứ bề thọ địch, vừa muốn kiếm tiền, lại vừa muốn kiếm nhanh kiếm tốt, trên đời này đâu có chuyện dễ dàng như vậy?”