Ta Làm Anh Hùng Bàn Phím Tại Tu Tiên Giới - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-04-20 17:56:38
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu Biệt Vũ có thể tại Ứng Tân Thành này, trong tay Thanh Hổ Quỷ Vương cứu được nàng ra, Biệt Vũ nhất định còn có biện pháp khác để bọn họ thoát khỏi khốn cảnh hiện giờ đi?

Biệt Vũ ăn một quả nho, tiện thể chỉ nho trên bàn cho Trác Oanh: “Nho này ngon lắm, mau nếm thử đi.”

Trác Oanh hiện giờ không có tâm trạng ăn nho, nhưng nàng vẫn từ trên bàn sờ một quả nho cầm trong tay, nàng quan sát Biệt Vũ thần sắc vẫn luôn bình tĩnh, không để ý chút nào, trong lòng bỗng nhiên sinh ra vài phần kính nể.

Biệt Vũ hiện giờ vẫn trấn định như vậy, nhất định là nàng có suy nghĩ gì đó giúp các nàng thoát khỏi khốn cảnh!

Không hổ là Đại sư tỷ Nhận Kiếm Phong được đệ tử Lăng Vân thập lục phong khâm phục, tâm cảnh, gan dạ và mưu lược này quả nhiên không ai sánh bằng, trăm năm sau, e rằng lại là một trong những đại năng của tu tiên giới này.

Sau khi lau sạch tay, lúc này Biệt Vũ mới chậm rì rì trả lời vấn đề của Trác Oanh: “Không biết.”

Trác Oanh ngẩn người, tay đang đưa nho lên miệng khựng lại, quả đúng như Biệt Vũ nói, nho này rất ngon.

Hai giây sau nàng mới phản ứng lại Biệt Vũ là đang trả lời vấn đề vừa rồi của nàng.

Trác Oanh: ... Nho trong miệng nhất thời không còn thơm nữa.

Trác Oanh trừng lớn mắt nhìn về phía Biệt Vũ, phí công vô ích muốn từ trong mắt Biệt Vũ nhìn ra một tia giễu cợt hoặc trêu chọc.

Ngay sau đó, nàng ý thức được Biệt Vũ là vô cùng nghiêm túc mà trần thuật lời này.

“Ngươi biết ta là mượn thân phận một vị đại nhân vật mới cứu được ngươi ra đúng không? Ta đoán chừng người kia đã biết ta vụng trộm cứu ngươi ra chuyện này rồi, chuyện này không khác gì khiêu khích hắn.” Biệt Vũ nói.

“Ước chừng lát nữa trở về Kính phủ, hắn sẽ trách cứ ta đấy.” Biệt Vũ thẳng thắn nói.

Hai ngày nay, Kính Trung Quân tuy rằng bày ra đối với Biệt Vũ đủ khoan dung và nhẫn nại, nhưng Biệt Vũ cũng có thể nhận thấy được Kính Trung Quân rơi xuống trên người nàng ánh mắt càng thêm mất kiên nhẫn.

Trác Oanh xấu hổ cúi đầu, là do chính nàng sơ ý bị bắt đến quỷ thành Ứng Tân, bị bán cho Thanh Hổ Quỷ Vương cũng là vận mệnh của nàng, có thể được Biệt Vũ cứu ra, nàng tự nhiên rất cảm kích Biệt Vũ, nhưng Biệt Vũ cứu nàng ra liền thân mình khó bảo toàn, nàng không muốn liên lụy Biệt Vũ.

“Biệt đạo hữu, ngươi đưa ta trở về Thanh Hổ Quỷ Vương đi. Ta không thể liên lụy ngươi.”

Biệt Vũ xòe tay, ngữ khí mang theo chút bất đắc dĩ: “Ta nghĩ là ngươi đã hiểu lầm ý ta rồi. Ta là một người nhân tộc người tu tiên, sao có thể cùng Quỷ tộc chung thuyền được?” Thực ra cùng Quỷ tộc có chung thuyền hay không không quan trọng, chủ yếu là Kính Trung Quân này lòng dạ khó lường.

“Ta sớm muộn gì cũng sẽ trở mặt với hắn thôi, chi bằng nhân cơ hội cuối cùng mượn thân phận của hắn đem ngươi cứu ra.”

Nghe vậy, Trác Oanh càng thêm cảm kích nhìn về phía Biệt Vũ.

“Chúng ta phải cùng nhau mở ra hành trình đào vong rồi.” Biệt Vũ nhẹ nhàng nói.

Trác Oanh không hiểu vì sao tình cảnh nguy hiểm như thế, Biệt Vũ vẫn có thể dùng thanh âm không chút gợn sóng mà thuật lại, loại khí phách này không phải người tu tiên bình thường có thể có được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-118.html.]

“Nếu có người làm bạn, cũng tốt hơn ta bị giam ở vương phủ Thanh Hổ Quỷ Vương chịu hết khuất nhục.” Trác Oanh cảm kích nói: “Ta thật sự đa tạ ngươi, Biệt đạo hữu.”

Biệt Vũ phất phất tay, hai đầu viễn cổ hồng long chở Biệt Vũ và Trác Oanh hai người rất nhanh liền đến trước Kính phủ.

Khi Biệt Vũ từ trên xa liễn xuống, nàng khựng lại một chút, thời tiết Kính phủ xung quanh cùng thời tiết bên ngoài khác biệt quá lớn, bên ngoài là một mảnh trời quang, mà khi nàng tới gần Kính phủ, nàng chú ý tới hoàn cảnh âm u xung quanh Kính phủ.

Trên không Kính phủ là một mảnh mây đen âm u, chuyện này khiến cả tòa Kính phủ đều bị bao phủ trong mây đen, âm phong gào thét, bóng cây lay động, vô số lá rụng bị gió cuốn lên, cả Kính phủ đều phủ lên một tầng kính lọc đen trắng, bóng đen trong bụi cây xung quanh nhìn chằm chằm Biệt Vũ, Trác Oanh hai người.

Ít nhất trước khi Biệt Vũ rời khỏi Kính phủ, thời tiết phụ cận Kính phủ còn cùng chung quanh không có khác biệt.

Lần này Biệt Vũ trở về Kính phủ, cũng không có nha hoàn ra cửa nghênh đón.

Nàng mang theo Trác Oanh, đẩy ra đại môn Kính phủ, trong Kính phủ tiêu điều một mảnh, hoàn toàn không giống hai ngày này Biệt Vũ dưới sự dẫn dắt của nha hoàn nhàn nhã đi dạo thấy được cảnh tượng phồn hoa gấm vóc, chỉnh tề ngăn nắp.

Biệt Vũ nheo mắt, hiện giờ Kính phủ này giống như mấy trăm năm đều không có người ở bộ dáng, vốn dĩ qua chăm sóc tỉ mỉ hoa viên chỉ còn lại cỏ khô một mảnh, ao nước dưới đình cũng sớm đã khô cạn, có thể thấy được trong đó xương cốt loài cá.

Trên kiến trúc đều phủ lên một tầng vôi trắng, mạng nhện bao trùm trên cửa sổ rách nát, gió lạnh rót vào cửa sổ rách nát thổi khiến khung cửa sổ kêu lên răng rắc, sát khí nồng đậm đến hình thành thực thể hình thái sương mù bao phủ tại Kính phủ này.

Cái lạnh thấu xương khiến Trác Oanh theo bản năng ôm lấy cánh tay.

“Đây là có chuyện gì vậy?” Trác Oanh hỏi.

Dù nàng cũng chưa từng đến cái gọi là Kính phủ này, nhưng ở tại vương phủ Thanh Hổ Quỷ Vương Trác Oanh cũng biết, nơi này tuyệt đối sẽ không phải địa phương của chủ nhân, càng giống một phế tích bị vứt bỏ.

Biệt Vũ không nói gì, nàng chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng chờ đợi.

Không qua bao lâu, thân ảnh nha hoàn áo lam từ trong góc tối chui ra, y phục trên người nàng ta cũng phủ lên một tầng xám trắng, biểu tình cứng đờ lại trống rỗng, khớp ngón tay lộ ra phiếm vàng.

“Khách quý, xin theo nô tỳ đi bên này.” Giọng nói nha hoàn áo lam giống như một giọng nói khàn khàn, hoàn toàn không giống trước kia trong trẻo du dương, mặt nàng ta không biểu tình, cứng ngắc bước bước chân vì Biệt Vũ dẫn đường.

Theo nha hoàn xuyên qua một con đường nhỏ bị sương mù nồng đậm bao phủ, đến gian phòng này cách cửa sổ ẩn ẩn có thể thấy được ánh đèn lay động.

Đây là gian phòng Kính Trung Quân thường ở nhất, cũng là gian phòng Biệt Vũ cùng Kính Trung Quân lần đầu tiên chính thức gặp mặt khi đó.

Gian phòng này cùng hoàn cảnh tiêu điều bên ngoài bất đồng, nó vẫn duy trì bộ dáng Biệt Vũ trước kia thấy được, ấm áp lại an tâm, tràn ngập hương đàn nhàn nhạt, nha hoàn cung kính đứng ở hai bên, trừ bỏ sắc mặt các nàng xám trắng, cứng đờ bên ngoài, cơ hồ cùng bộ dáng trước kia Biệt Vũ thấy được không có khác biệt.

Khi nha hoàn đóng cửa sau lưng Biệt Vũ, đem sát khí cùng hàn ý ngăn ở ngoài cửa sau, Biệt Vũ mới ý thức được Trác Oanh không có đi theo nàng.

Biệt Vũ nhìn về phương hướng Kính Trung Quân, nàng ý thức được đây đại khái là Kính Trung Quân cho chính mình cơ hội đàm phán cuối cùng.

Kính Trung Quân vẫn như lần đầu Biệt Vũ thấy được hắn khi đó, lười biếng tựa vào ghế dựa, mặc cho tóc dài đen nhánh rũ xuống trước người, hắn ngón tay thon dài trắng bệch nâng một quyển văn thư đang nghiên cứu gì đó.

Loading...