Ta Muốn Từ Hôn Phu Quân - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-11-08 21:54:12
Lượt xem: 42
Lại nói, lo liệu chuyện chung thân đại sự của Trần Lê xong thì nguyệt sự của Tô Đường cũng đến ngày hết, không còn cái cảm giác hơi chút là đau bụng nữa khiến Tô Đường cảm thấy vô cùng thoải mái, lại thấy tiệm điểm tâm náo náo nhiệt nhiệt sắp khai trương, tâm trạng thật sự rất tốt.
Có điều, nàng cũng không có cách nào để trốn đi mỗi ngày, sắc mặt của mặt lạnh bắt đầu hơi khó coi, hơn nữa còn cả lão thái thái ở viện Phúc Thụy nữa chứ, mỗi sáng khi Cẩm Tú cô cô đưa tổ yến thượng hạng đến còn nói thế này — “Lão phu nhân nói, tiểu thiếu gia đang tuổi cần dạy bảo nhiều, không nên rong chơi suốt ngày như thế.”
Nhìn xem nhìn xem, lão thái thái lợi hại cỡ nào chứ, không nói thẳng là cháu không đúng, chỉ nói bóng nói gió một chút, nhưng lại biểu đạt ý tứ hàm súc, cũng giữ thể diện cho nhau, chẹp chẹp, gừng già thật là cay!!!
Vì thế, tuy trong lòng Tô Đường không ngừng nhung nhớ ngoài kia, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời ngồi trong phủ, thỉnh thoảng lắm mới chạy ra ngoài một lần.
Ở trong phủ cũng rất nhàm chán, đành phải rảnh rỗi thì đốc thúc Tuyên Tử học bài, không có việc gì nữa thì giả vờ giả vịt đi tra xét một vòng, mấy ngày này thật đúng là sống một ngày mà dài như một năm.
Có điều, người ở trong phủ, tâm lại ở ngoài, mối liên hệ với tiệm điểm tâm cũng không thể ngắt quãng được, đã không thể tự cưỡi ngựa ra trận, đương nhiên phải phái tiểu tướng đắc lực, vì thế, Hỉ Thước lại được trưng dụng.
Tô Đường nghĩ, để Hỉ Thước ra mặt, vừa có thể truyền lời cho Tiểu Mạc, có thể biết được tiến triển của tiệm điểm tâm kịp thời, bên cạnh mình cũng bớt chút ồn ào, thậm chí còn giúp tiểu Mạc có nhiều cơ hội hơn, đúng là một mũi tên trúng đến bốn con chim!
Những ngày tháng buồn tẻ luôn trôi qua rất chậm, nhưng ít nhiều gì cũng qua được bảy tám ngày rồi, đương nhiên cũng là thời điểm “xả hơi thư giãn” — vì sao nói là “đương nhiên”, thì lý do của Tô Đường là: Tuyên Tử luyện chữ rất tiến bộ, để khen thưởng, đương nhiên là muốn dẫn cậu nhóc ra ngoài du ngoạn một chút rồi.
Tống Thế An nghe vậy, đồng ý; lão thái thái nghe vậy, cũng đồng ý. Vì thế, Tô Đường dậy rất sớm, kích động lên xe ngựa, đi thẳng đến tiệm điểm tâm.
Tới nơi, nàng lại cải trang nam giới xuống xe, nhìn vẻ mặt bất mãn của Tuyên Tử bị bỏ rơi lại trên xe, nàng lại phân phó phu xe đưa cậu nhóc đi dạo một vòng, cũng để Thược Dược đi cùng luôn.
Trong cửa tiệm đã rất náo nhiệt, nha hoàn sai vặt mặc áo trắng, sạch sẽ gọn gàng, lúc này đang sắp xếp đồ này đồ kia ngăn nắp, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ nhiệt tình.
Tiểu Mạc mặc chiếc áoài nam của chưởng quầy, đứng thẳng lưng ra vẻ người lớn, nhưng khi nhìn thấy Tô Đường bước vào, hắn ta lại khom người theo bản năng, mặt tươi cười. Nhìn thấy Hỉ Thước sau lưng nàng, hắn ta lại hơi thẳng người lên một chút. Tô Đường nhìn thấy hết nhưng chỉ cười không nói, lại thấy Hỉ Thước vẫn ngây ngô cười không biết gì, nàng khẽ lắc đầu — đến bao giờ nha đầu kia mới mở mang được không biết? Thấy mọi người đều đang bận rộn, Tô Đường cũng không làm phiền, kéo tiểu Mạc ra một góc ngồi nói chuyện, còn chưa được hai câu thì một chiếc xe ngựa lại dừng ngay trước cửa.
Nhìn Trần Lê bước xuống từ xe ngựa, Tô Đường hơi buồn cười, nàng ấy mặc nam trang, nhưng lại quên không bó ngực, đi đứng cũng lộ hết cả dáng vẻ phụ nữ.
Qua nhiều ngày tiếp xúc, Trần Lê và Lưu Xuân đã rất thân thuộc. Tô Đường suy nghĩ cũng sắp thành chuyện tốt rồi, nên mới nhận Trần Lê làm nghĩa muội trước, sau đó ấn định hôn kỳ vào một tháng sau. Mà cứ để nàng ấy ở lại phủ Tướng quân cũng không ổn, nên mới tìm một tiểu viện nhỏ ở gần đó cho nàng ấy. Kể từ đó, Trần Lê có đi ra ngoài lo việc này việc kia cũng dễ dàng hơn.
Đối với việc vị hôn thê của mình rảnh một chút lại ngồi xe ngựa đi dạo, Lưu Xuân cũng không so đo gì, chỉ dặn nàng ấy đi cùng nha hoàn, nên cẩn thận một chút — điều này khiến Tô Đường vô cùng tức tối, vì sao mặt lạnh lại không thể tâm lý như vậy chứ?!
“Tỷ tỷ.” Gặp Tô Đường, Trần Lê rất vui mừng, lấy từ trong tay áo ra một quyển sổ nhỏ, nói: “Đây là các loại điểm tâm của cửa tiệm chúng ta mà tỷ bảo muội viết ra.”
Tô Đường mở ra, nhìn thấy những dòng chữ nhỏ xinh này liền xấu hổ — chữ của nàng đúng là không có mặt mũi nào mà xuất hiện.
Xem kỹ một lần, Tô Đường khẽ gật đầu, rất hài lòng: “Đang vào thu trời hơi man mát, điểm tâm có thể giữ được lâu hơn một chút, cho nên cũng có thể làm nhiều hơn. Những món phải ăn ngay lúc nóng cũng có thể làm nhiều hơn. Mấy thứ thông thường như bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ, bánh vừng, bánh hoa quế, bánh hạt dẻ, bánh mứt táo, bánh bách quả hương, bánh bẻng, xốp đào này, tiểu Mạc, đệ phải thay đổi đa dạng một chút trên công nghệ truyền thống này. Vừa lúc ta cũng nảy ra chút ý tưởng, lát về sẽ viết ra cho đệ. Còn về bánh ngọt từ hoa và dược của A Lê thì chi phí khá cao, vừa khai trương không nên làm nhiều, tạm thời chỉ chọn bốn năm loại thôi, sau này làm ăn khá hơn, thì cứ bảy ngày đổi món mới một lần. Thật ra hiện giờ các loại bánh nướng bánh hấp mới là nguồn thu chính của cửa tiệm chúng ta, nhân bánh phải làm thật mới, thật sạch, nhưng nhất định phải nhớ rõ, số lượng làm ra mỗi ngày, chỉ làm ít không làm nhiều…”
“Vì sao lại thế? Không phải là nên làm càng nhiều càng tốt sao?”
Tô Đường đang nói, thấy có người ngắt lời mình, liền ngẩng đầu nhìn, đã thấy ngay Triển Dịch Chi không biết đến đây từ bao giờ, lúc này đang đứng sau lưng nàng, ánh mắt đầy tình cảm. Tô Đường rùng cả mình, từ sau lần bị lộ tướng đó, vị Triển đại nhân này tự dưng rất nhiệt tình với nàng, thật sự khiến người ta nuốt không trôi.
“Sao huynh lại tới đây?” Tô Đường hỏi.
Triển Dịch Chi khẽ cười, dịu dàng nói: “Biết nàng đến, nên ta tới.”
Tô Đường lạnh người. Tuy nàng rất có thành kiến với mặt lạnh, nhưng hiện giờ ít nhiều gì nàng cũng coi như là gái đã có chồng, không thể để một người đàn ông cứ mắt đi mày lại với mình được. Vì thế, Tô Đường quyết định, chờ một lúc nào có cơ hội sẽ phải nói rõ ràng với hắn ta!
Nhìn bộ dạng “đánh mắt đưa tình” của Triển Dịch Chi, Hỉ Thước cũng tức đến xì khói đầu, lao tới đẩy hắn ta ra, lớn tiếng nói: “Triển đại nhân, ta vừa mới ăn điểm tâm xong, không thể lãng phí được!” — người này càng ngày nói chuyện càng ghê tởm!
“Hả?” Triển Dịch Chi bị đẩy ra, sau khi đứng vững lại mặt hắn ta ngẩn ra.
Tiểu Mạc hiểu ngay ý khác trong câu nói của Hỉ Thước, thấy cô ấy thất lễ vội đánh lạc hướng nói: “À, vì sao chỉ nên làm ít không nên làm nhiều là thế này. Ít, sẽ có người mua được, có người không mua được, mà người mua được nhìn thấy người không mua được sẽ cảm thấy đắc ý, sẽ cảm thấy điểm tâm mà mình mua được ăn ngon cực kỳ; còn người không mua được thì sao, nhìn thấy người mua được khen không ngớt lời, sẽ luôn luôn tơ tưởng, ngày hôm sau nhất định sẽ vội vàng tới đây… Số lượng bán ra mỗi ngày phải ít hơn số lượng người mua một chút, mới có thể dẫn được nhiều người hơn. Cũng giống như bình thường chúng ta dùng bữa, nếu số lượng món ăn mà mình thích quá nhiều, ăn đến no nê, ăn đến phát ngấy, thì lần sau ăn sẽ không thấy thích như trước nữa. Nhưng nếu chỉ ăn no đến bảy tám phần, đương nhiên sẽ khiến cho người ta vô cùng thèm thuồng muốn nếm lại lần nữa!”
Triển Dịch Chi chưa từng nghe thấy cách kinh doanh như vậy, không khỏi bật cười rồi khen ngợi: “Đúng là cao kiến!”
Tiểu Mạc cười nói: “Những điều này đều là do tiểu thư nhà ta nghĩ ra đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ta-muon-tu-hon-phu-quan/chuong-42.html.]
Triển Dịch Chi nghe thế, ánh mắt nhìn Tô Đường càng nóng bỏng hơn: “Tô huynh thật bản lĩnh!”
Tô Đường gượng cười: “Quá khen quá khen!” sau đó nói với tiểu Mạc: “Lần trước có nói ba ngày nữa là ngày Hoàng đạo, thích hợp để khai trương, nơi này của chúng ta đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
“Đều xong cả rồi ạ. Bột gạo đã được xay nhuyễn, nhân bánh cần ướp và sơ chế cũng đã được cho vào hũ đậy kín rồi. Mấy món điểm tâm làm mất nhiều thời gian thì đám tiểu nhị đã bắt đầu làm, còn có một vài món phải làm đúng ngày thì nguyên liệu cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng, giờ chỉ chờ khai trương nữa thôi.” Tiểu Mạc trả lời.
“Vậy còn tờ giấy dầu kia chuẩn bị xong chưa? Có viết mấy chữ ta dặn chứ?” Tô Đường lại hỏi.
“Đều chuẩn bị xong hết rồi ạ.”
Triển Dịch Chi ở bên cạnh nghe vậy liền thắc mắc: “Viết chữ gì?”
Tô Đường cười giảo hoạt: “Bí mật!”
“Ngay cả ta cũng không thể nói được sao?” Triển Dịch Chi tỏ vẻ bị tổn thương.
“À…” Tô Đường nghĩ một chút rồi đáp: “Không thể. Đây là điểm đặc sắc nhất của bản tiệm, tạm thời chỉ có thể giữ bí mật. Có điều, ba ngày sau sẽ công bố rồi, xin Triển huynh kiên nhẫn chờ đi.”
“Nếu Tô huynh đã nói vậy thì ta cũng không hỏi nhiều nữa.” Triển Dịch Chi nói.
“À, phải rồi, vừa rồi khi ta trên đường đến đây, thấy tiệm Vinh Ký làm ăn rất náo nhiệt.” Nói tới đây, Trần Lê lộ vẻ lo lắng.
Tô Đường nghe vậy cũng nhíu mày: “Cứ tưởng tên chưởng quầy Vinh ký chỉ là cái thùng rỗng kêu to, không ngờ cũng có chút thủ đoạn làm ăn. Gã đi mời hết các sư phụ làm điểm tâm của các tiệm lớn, vì thế, hương vị của các món điểm tâm trong Vinh Ký rất đa dạng, rất phù hợp với tâm lý theo đuổi cái mới cái lạ của người dân ở kinh thành. Hơn nữa, ban đầu gã áp dụng chính sách lãi ít tiêu thụ nhiều, nên thu hút được rất nhiều khách hàng.”
“Vậy thì phải làm thế nào?” Triển Dịch Chi hỏi.
Tô Đường nói tiếp: “Nếu cứ cạnh tranh về giá cả với họ thì chúng ta không đấu nổi, chỉ có cách tự cải thiện chính mình thôi. Bọn họ có nhiều hương vị, chúng ta nhiều chủng loại, coi như là ngang tài ngang sức, nhưng cũng may là chúng ta đổi mới rất nhanh, ta thấy bọn họ khai trương đến nửa tháng rồi, nhưng đều là mấy món đó, khách hàng ăn lâu cũng khó tránh cảm giác chán ngấy. Vì thế, ở điểm này, chúng ta lại hòa nhau. Hiện giờ, mấu chốt nhất là địa điểm, rượu thơm không sợ ngõ sâu, nhưng cũng phải khiến mùi hương lan tỏa ra ngoài mới được!”
“Vậy làm thế nào mới có thể làm cho nó bay ra ngoài ạ?” Hỉ Thước nghi hoặc hỏi.
Mọi người đều nhìn về phía Tô Đường.
Tô Đường gõ nhẹ tay lên mặt bàn, cười rất bí hiểm: “Tiểu Mạc, đệ sai người lấy khoảng một trăm tờ giấy, bên trên viết: “Tiệm mới khai trương, khuyến mãi điểm tâm mua ba tặng một, còn có quà tặng bất ngờ khác”, rồi tìm mấy đứa trẻ con, ngày khai trương sai chúng nó phát mấy tờ giấy đó trên những con phố sầm uất. Đương nhiên, tại cửa tiệm của chúng ta cũng cần phải đặt một tấm biển quảng cáo dễ nhìn thấy rồi.”
Triển Dịch Chi sờ cằm suy nghĩ, cuối cùng không khỏi khen ngợi: “Ý kiến hay! Không hổ là Tô huynh! Vậy, ta có thể làm được gì không?”
Tô Đường cười nói: “Đương nhiên có việc phiền đến Triển huynh rồi!”
“Triển huynh ở kinh thành rất có nhân duyên, rất thân quen với chưởng quầy của khách điếm, tiệm cơm, tiệm rượu, vì thế, ta muốn nhờ Triển huynh thương lượng với những chưởng quầy đó, để cho chúng ta đặt một số tờ giấy quảng cáo như vậy trong tiệm của bọn họ.”
Nơi này có lưu lượng người rất đông, người nhìn thấy đương nhiên cũng nhiều, vì thế, khách hàng tiềm năng cũng nhiều hơn. Khi chưa xuất giá, Tô Đường định mở tiệm điểm tâm ở kinh thành cũng đã nghĩ tới cách này, nhưng lúc ấy chỉ cảm thấy ý tưởng này hơi viển vông, đất khách quê người, chưởng quầy người ta việc gì mà phải quảng cáo hộ mình chứ? Nhưng giờ thì khác rồi, có Triển Dịch Chi này ở đây, tất cả những việc đó đều có thể.
Chỗ dựa của hắn ta rất vững chắc, mạnh mẽ! Khả năng thuyết phục không sợ rách miệng của hắn ta cũng rất mạnh mẽ! Mà khả năng kết thân làm quen của hắn ta cũng vô cùng mạnh mẽ!
Tô Đường đã tính, dù chưởng quầy không thích, thì Triển Dịch Chi cũng có thể cố tình dán mấy tờ giấy lên tường nhà người ta!
Triển Dịch Chi nghe vậy cũng sáng mắt lên: “Cao kiến! Đúng là cao kiến! Được, việc này cứ giao cho ta! Ta nhất định sẽ dán giấy tuyên truyền của tiệm ta trên tất cả các khách điếm, tiệm rượu, tiệm cơm trong toàn thành này! Ha ha ha ha!”
Tô Đường còn đang suy nghĩ chuyện khác, dán giấy quảng cáo chỉ là bước đầu tiên, sau này có cơ hội, còn có thể liên kết với các chưởng quầy đó, để bọn họ phân phối độc quyền điểm tâm của nhà mình, dù sao, ở đó cũng sẽ có khách gọi điểm tâm để ăn. Đến lúc đó, mình cũng có thể dựa trên số lượng họ tiêu thụ để trích phần trăm cho họ, hai bên cùng có lợi, mọi người đều vui vẻ!
A ha ha ha, đến lúc đó, cả thành đều là điểm tâm nhà mình, tương lai thật tốt đẹp!
Đúng lúc này, Triển Dịch Chi chợt nhớ tới một vấn đề: “Cửa tiệm này của chúng ta tên là gì?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa có người gọi — “Mạc chưởng quầy, bảng hiệu đưa tới rồi!”
Mọi người nhận xong, đặt bảng hiệu lên bản, xé tấm giấy dầu bên ngoài ra, chỉ nhìn thấy bốn chữ nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh —