Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 192: Hai cô em gái, khó mà bênh cho đều
Cập nhật lúc: 2025-04-03 13:38:59
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Hưng Quốc và ba cậu con trai vội vàng đuổi theo sau.
Không biết con bé này lại làm sao nữa.
Lúc nãy còn loay hoay tìm kiếm khắp sân, chẳng thấy gì cả—
Giờ lại quay sang trút giận lên Cố Hương Vi?!
Chẳng lẽ cứ hễ có chuyện không vừa ý, là lại mang Cố Hương Vi ra làm cái bao cát?
Thế đâu có được!
Rõ ràng là bắt nạt người ta còn gì!
Từ sau lần bị đánh trước đó—
Cố Hương Vi bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn, sống cực kỳ khiêm nhường.
Thấy Mặc Thiên là né xa như mèo thấy nước.
Thậm chí còn không dám cùng cả nhà ăn cơm, nói là sợ ảnh hưởng đến tình cảm gia đình họ.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Hương Vi được cha và các anh trai trong nhà yêu thương như châu ngọc.
Từ một bé gái sơ sinh…
Đến một cô tiểu thư đoan trang.
Từ khi nào, ở nhà họ Cố, cô ấy lại phải sống rụt rè như vậy?
Vịt Bay Lạc Bầy
Nhìn bộ dáng cẩn trọng, như kẻ ở nhờ của Cố Hương Vi, cha con nhà họ Cố cũng không đành lòng.
Kết quả là, cô ấy đã tránh như vậy rồi—
Mà con bé này vẫn còn muốn bắt nạt!
Lần này, họ không thể im lặng mãi được.
Nhưng cũng không dám trách mắng quá nhiều.
Chỉ có thể mềm mỏng phân tích, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Thiên Thiên, Hương Vi làm gì chọc giận con?
Nói với ba một tiếng, ba thay con dạy dỗ nó, được không?”
“Đúng rồi, Thiên Thiên. Có chuyện gì em cứ nói, nhà mình không khuyến khích động tay động chân.”
“Không chỉ không thể đánh người
Cũng không thể dùng pháp thuật.
Pháp thuật của em phải để trừ yêu diệt ma, chứ đừng uổng phí vào chuyện vặt vãnh.”
Mấy người đàn ông họ Cố lo làm tổn thương lòng tự trọng của cô bé, nên câu nào câu nấy đều hết sức uyển chuyển.
Nhưng Mặc Thiên không phải kiểu người lòng vòng.
Cô chợt dừng bước, quay đầu nhìn họ:
“Các người thương cô ta lắm à?”
Cả nhà họ Cố: ”…”
Nuốt nước bọt.
“Dĩ nhiên là không”
Cố Thiếu Đình vội vàng lên tiếng giải thích, sợ con bé này lại hiểu lầm rằng họ chỉ thương Cố Hương Vi, không thương nó.
Nhưng Mặc Thiên hoàn toàn không có ý định nghe họ trả lời.
Cô không chờ Cố Thiếu Đình nói hết câu, mà tự lẩm bẩm:
“Vậy thì tốt.
Một bên sẵn sàng đánh.
Một bên cam tâm chịu.
Hay là để cô ta thành người nhà các anh luôn đi?”
Đổi số mệnh một chút.
Dù sao cũng họ Cố cả
Thế thì đừng để một mình cô ta hưởng phúc.
Cùng nhau nghèo đi.
Mặc Thiên như nảy ra một ý tưởng hay ho.
Khóe môi cô khẽ cong, ôm chặt con quái thú lớn trong lòng, tiếp tục đi về phía biệt thự.
Nhưng câu nói vô tâm của cô
Lại làm tim cha cô chợt se lại.
Cố Hưng Quốc quay sang lườm ba cậu con trai:
“Một mình ba khuyên nó là đủ rồi, các con còn hùa theo làm gì?!
Giờ thì hay rồi, con bé hiểu lầm cả nhà bênh Hương Vi!”
Dứt lời, ông chỉ từng đứa một mà trách móc.
Sau đó, quay người chạy đuổi theo Mặc Thiên.
“Thiên Thiên, con đừng hiểu lầm!
Ba không có ý đó đâu!
Con mới là bảo bối của nhà họ Cố!
Con giận anh nào, ba giúp con đánh nó!”
Ba anh em: ”…”
Bọn họ im lặng nhìn bóng lưng ông già.
Người khuyên răn hăng nhất là ông ấy.
Người phủi trách nhiệm nhanh nhất cũng là ông ấy.
Sợ vợ thì thôi đi.
Còn sợ con gái.
Mà sợ con gái không nói, còn đẩy cả đám con trai xuống hố.
Mặc Thiên bước vào biệt thự.
Không ngờ lần này, cô chưa kịp lên lầu tìm người—
Cố Hương Vi đã tự xuống rồi.
Cô ta mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, chân đi dép bông hình hoạt hình, tóc búi lên thành búi nhỏ, trông vô cùng ngây thơ trong sáng.
Thấy cả nhà họ Cố lũ lượt từ ngoài đi vào,
Cố Hương Vi cười tươi bước lên đón:
“Muộn thế này rồi, mọi người đi đâu vậy?”
Dáng vẻ cô ta ngây thơ vô tội.
Như thể thực sự không biết gì.
Mặc Thiên không biểu cảm, đi thẳng đến trước mặt cô ta.
Giơ tay ra:
“Đưa đồ đây.”
Cố Hương Vi chớp mắt, ngơ ngác nhìn cô:
“Đồ gì cơ?”
“Chị à, em đâu có lấy đồ của chị đâu.”
Cô ta chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Mặc Thiên đưa mắt quét qua người Cố Hương Vi.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên sợi dây đỏ trên cổ cô ta.
Thứ được đính dưới sợi dây—
bị giấu trong áo, không nhìn thấy được.
Mặc Thiên chỉ vào sợi dây đỏ:
“Đưa bùa hộ mệnh của cô cho tôi xem.”
“Không được!” Cố Hương Vi từ chối ngay lập tức.
Vừa nói, cô ta vội vàng đưa tay đè chặt trước ngực:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-192-hai-co-em-gai-kho-ma-benh-cho-deu.html.]
“Chị ơi, em thực sự sợ chị rồi đấy.”
“Em chỉ xin một lá bùa hộ thân, đâu có ảnh hưởng gì đến chị đúng không?
Chẳng lẽ ngay cả thứ này, chị cũng không cho em đeo sao?”
Cố Hương Vi nói với vẻ mặt đầy tủi thân.
Kết hợp với chiếc váy trắng tinh khôi—
Cô ta đúng là mang cái dáng vẻ đáng thương của một đóa hoa bé nhỏ bị ức hiếp.
Cố Hoằng Thâm ngồi trên ghế sô-pha, lặng lẽ nhìn hai người giằng co.
Ngay từ lúc Mặc Thiên về nhà tìm đồ,
Anh ta đã xuống lầu quan sát.
Con bé này—
Vừa mới mất tích hai ngày liền, cả đêm không về.
Không nói một câu—
Không báo một lời, không biết đi đâu làm gì.
Kết quả là vừa về đến nhà—
Lại phát điên lần nữa.
Cố Hoằng Thâm vắt chéo chân, lạnh nhạt tựa vào ghế sô-pha.
Anh ta ngước mắt nhìn Mặc Thiên, giọng nói lạnh lùng:
“Thiên Thiên, rốt cuộc em định làm gì?”
“Về nhà là phải làm ầm lên mới chịu được à?”
Mặc Thiên nghe vậy, lập tức liếc mắt qua anh ta.
“Anh đừng có nói nữa.”
“Tôi sẽ nổi giận đấy.”
Lời này vừa buông—
Cố Hoằng Thâm sôi m.á.u ngay lập tức.
Cả nhà họ Cố—
Ngoại trừ ba mẹ ra, không ai dám cãi lời anh ta!
Con bé này, thật sự không biết phép tắc là gì!
Cố Hoằng Thâm buông chân xuống, lập tức đứng bật dậy.
Nhưng chưa kịp mắng người—
Cố Thiếu Đình đã nhanh chóng bước lên, cản anh ta lại.
Cậu ta lắc đầu với đại ca, hạ giọng nói:
“Thiên Thiên chỉ mềm không cứng, đừng cứng rắn với nó.”
“Anh cũng đâu đánh lại nó được đâu…”
Câu này—
Cố Thiếu Đình không dám nói ra, đành nuốt xuống.
Dù sao…
Đại ca có thể không đánh lại Mặc Thiên
Nhưng vẫn đủ sức xử lý cậu ta.
Cố Hoằng Thâm bực đến nghiến răng.
Nhưng cuối cùng vẫn phải nuốt cơn giận vào trong.
Thôi được!
Ngày mai anh ta sẽ sắp xếp ngay một giáo viên lễ nghi đến dạy dỗ con bé này!
Bên này, hai anh em mỗi người một suy tính.
Bên kia, Mặc Thiên vẫn kiên quyết đưa tay về phía Cố Hương Vi.
“Tôi chỉ muốn xem, chứ không lấy.”
“Hay là cô làm chuyện gì mờ ám nên mới không dám để tôi xem?”
Cố Hương Vi nghe vậy, cười khẩy một tiếng:
“Chị à, chị đùa hay thật đấy?
Em có thể làm gì xấu được chứ?”
“Chỉ là… vị đại sư từng nói với em, lá bùa này tuyệt đối không thể tháo ra.
Nếu không, em sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nên thực sự xin lỗi, lần này em không thể nghe lời chị được.”
Nói xong, cô ta càng siết chặt lá bùa trên ngực.
Cố Thiếu Đình nhìn hai người.
Trong đầu chợt nhớ lại câu nói khi nãy của Mặc Thiên, khi cô đang nói chuyện với… không khí.
Anh ta dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Cố Thiếu Đình quay sang hỏi Mặc Thiên:
“Thiên Thiên, lá bùa này có ảnh hưởng gì đến nhà họ Cố không?”
“Không ảnh hưởng gì.”
Mặc Thiên đáp hờ hững.
“Tôi chỉ muốn xem thử, bên trong có thứ gì khác không thôi.”
Cố Thiếu Đình hiểu ý cô.
Con bé này
Chỉ cần chịu giải thích nhiều hơn một chút, thì mỗi lần cũng chẳng đến mức làm căng như thế này.
Cậu ta quay sang Cố Hương Vi, nhẹ giọng khuyên:
“Hương Vi, Thiên Thiên chỉ muốn xem thử lá bùa này thôi.”
“Em đưa cô ấy xem một chút nhé?”
Cố Hương Vi nghe vậy, ánh mắt cô ta đột nhiên cứng đờ.
Nhìn chằm chằm Cố Thiếu Đình.
Cứ như thể không dám tin, rằng nhị ca của mình lại có thể nói ra những lời này.
Mãi một lúc sau, Cố Hương Vi mới mắt đỏ hoe, giật mạnh sợi dây bùa khỏi cổ.
Ném thẳng vào tay Cố Thiếu Đình.
“Cho anh!”
“Em không cần nữa!”
“Mang cho em gái của anh đi!”
Nói xong, cô ta quay đầu chạy thẳng lên lầu.
Không khí dưới nhà trở nên trầm mặc.
Chỉ có Mặc Thiên vẫn bình thản như không.
Cô nhận lấy lá bùa từ tay Cố Thiếu Đình, kiểm tra một lượt.
Không ngờ bên trong thực sự không có gì.
Mặc Thiên khựng lại hai giây.
Sau đó ném lại lá bùa vào tay Cố Thiếu Đình.
“Cái này không có vấn đề.”
“Trả lại cho cô ta đi.”
Cố Thiếu Đình: ”…”
Em đang đùa tôi à?
Không có vấn đề—
Vậy mà em vẫn cứ đòi xem cho bằng được?
Bây giờ thì hay rồi.
Làm sao dàn xếp được nữa đây…