Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 212: Tam Thúc Xuất Hiện!
Cập nhật lúc: 2025-04-05 10:09:46
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc Thiên đối diện với đạo sĩ mặt đen.
Cái lá xanh trên đầu hắn ta làm cô nhớ đến một người - Hồng Hoa sư phụ.
Ở Đạo Viện Phúc Đức, vị Hồng Hoa sư phụ đó cũng cài một bông hoa đỏ chót trên đầu, đỏ hoa xanh lá, đúng là một cặp trời sinh.
Huống hồ, kẻ này lại có cái tên Lục Liễu sư phụ.
Bên kia, Cố Bạch Dã không có tâm trạng quan tâm đến đạo sĩ này, hắn chỉ muốn bắt được Kiều Tuấn Phong, đ.ấ.m cho hắn một trận nhừ tử.
Dám hại nhà họ Cố, đúng là chán sống rồi!
Nhưng ngay khi Cố Bạch Dã vừa lao tới, trước n.g.ự.c hắn liền bị dán một tấm mộc bài.
Cả người Cố Bạch Dã lập tức tê cứng, không còn chút sức lực, đứng yên tại chỗ như bị phong ấn.
Mặc Thiên nhìn tấm mộc bài đó, lập tức xác nhận - kẻ này cùng một phe với Hồng Hoa sư phụ, pháp thuật giống hệt nhau.
Hóa ra lần đó không thể tiêu diệt sạch bọn Đạo Viện Phúc Đức, vẫn còn một tên cá lọt lưới.
Cô không vội hành động, chờ xem Lục Liễu sư phụ định làm gì.
Hai người đối mắt nhau, như thể đang ở khoảnh khắc tĩnh lặng trước trận chiến giữa hai cao thủ.
Mà lúc này, Cố Bạch Dã bị định trụ, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Tuấn Phong bước tới.
Giờ đây, Kiều Tuấn Phong đã có chỗ dựa.
Hắn vênh cằm, vẻ mặt đắc ý, đi vòng quanh Cố Bạch Dã vài lượt.
Cuối cùng dừng lại trước mặt hắn, nhìn chằm chằm đầy chế giễu.
“Cố Lão Lục, nhà các người bắt nạt Hương Vi không đủ, còn muốn bắt nạt cả ta?
Sao hả, nhà họ Kiều chúng ta là cái bia để các người mặc sức ức h.i.ế.p à?”
“Cmn, đồ khốn nạn!” Cố Bạch Dã tức giận mắng. “Mày làm chuyện thất đức gì, mày tự không biết sao? Cái chân đèn thơm đó chẳng phải do mày đưa cho Hương Vi à?”
Thật ra, Cố Bạch Dã nhỏ hơn Kiều Tuấn Phong bốn tuổi.
Dựa theo quan hệ giữa hai nhà Kiều—Cố, hắn gọi một tiếng anh cũng không quá đáng.
Nhưng giờ phút này, Cố Bạch Dã không đánh c.h.ế.t tên khốn này đã là may lắm rồi, đừng nói chi đến chuyện gọi anh em.
Chỉ tiếc, lúc này hắn không động đậy được.
Chỉ có thể dùng ánh mắt và miệng để xả giận.
Kiều Tuấn Phong nghe vậy, nhếch môi cười lạnh.
Hắn tiến thêm một bước, giơ tay vỗ vỗ hai cái lên mặt Cố Bạch Dã.
“Cố Lão Lục, hôm nay ta không khách sáo nữa đâu.
Trước đây mày đánh tao thế nào, hôm nay tao sẽ trả lại y nguyên!”
Vừa dứt lời, hắn giơ nắm đấm, định giáng thẳng vào mắt Cố Bạch Dã.
Nhưng còn chưa kịp ra tay một tấm bùa của Mặc Thiên đã dán lên người Cố Bạch Dã!
Cố Bạch Dã ngay lập tức khôi phục tự do.
Hắn lập tức bắt lấy nắm đ.ấ.m của Kiều Tuấn Phong, vặn chặt ra sau lưng hắn, rồi đ.ấ.m trả một cú thật mạnh.
Kiều Tuấn Phong không ngờ Cố Bạch Dã lại có thể cử động!
Hắn không có cửa đánh lại.
Lập tức gào lên một tiếng chói tai: “Lục Liễu sư phụ! Cứu mạng!”
Lục Liễu sư phụ nghe thấy, liền rút thêm một tấm mộc bài từ trong áo ra.
Hắn định ném về phía Cố Bạch Dã.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, hắn chợt phát hiện, từ người Mặc Thiên tỏa ra một luồng linh khí cực mạnh, bao phủ toàn bộ xung quanh.
Khác hẳn với pháp lực yếu ớt khi nãy.
Lục Liễu sư phụ nheo mắt nhìn cô.
Rõ ràng con bé này pháp lực kém xa hắn, sao đột nhiên lại có linh khí mạnh mẽ thế này?
Hắn cầm tấm mộc bài trong tay, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Cô có thứ gì trên người?”
Mặc Thiên bĩu môi, lườm hắn một cái.
“Ông không xứng để biết.”
Lục Liễu sư phụ tất nhiên không biết, trên người Mặc Thiên có thần thú thượng cổ Vũ Vệ.
Chỉ cần cô rút pháp lực từ Vũ Vệ để khuếch tán ra bên ngoài, linh lực của cô sẽ bùng phát như biển tràn trời.
Phàm nhân như hắn, sao có thể chống lại được?
Vịt Bay Lạc Bầy
Sắc mặt Lục Liễu sư phụ ngày càng âm trầm, nhưng hắn không dám ra tay.
Hắn chỉ có thể tiếp tục đối đầu với Mặc Thiên.
Mà ngay phía sau cô, Cố Bạch Dã nhân cơ hội này, tóm c.h.ặ.t đ.ầ.u Kiều Tuấn Phong, ấn xuống đất, đ.ấ.m tới tấp!
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Đến khi hắn đánh xong, đánh đã tay—
Cảnh sát cũng đến rồi…
Ngân hàng vốn là nơi đông người.
Ngay khi họ vừa đánh nhau, đã có người báo cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh, vừa kịp lúc Cố Bạch Dã thu tay lại…
Phân cục Đông Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-212-tam-thuc-xuat-hien.html.]
Kiều Tuấn Phong tưởng rằng mình nắm lý lẽ trong tay.
Nhưng camera giám sát của ngân hàng cho thấy, hắn cũng đã ra tay với Cố Bạch Dã.
Dù chỉ là vỗ nhẹ hai cái lên mặt, nhưng ra tay là ra tay…
Huống hồ, đạo sĩ mặt đen cùng phe hắn còn ném đồ, khiến Cố Bạch Dã bị thương.
Thế nên, mặc kệ Kiều Tuấn Phong bị đánh đến mặt mũi bầm dập, vụ việc vẫn bị xác định là ẩu đả lẫn nhau.
Không còn cách nào khác, cuối cùng hắn chỉ có thể ký vào biên bản hòa giải với Cố Bạch Dã.
Vừa hay lúc đó, Cố Thiếu Đình cũng có mặt tại đồn cảnh sát.
Những vụ đánh nhau thế này vốn không liên quan đến anh.
Nhưng vừa nhìn thấy Kiều Tuấn Phong, một tia sáng trong đầu anh lập tức lóe lên.
Nhân lúc bên kia đang hòa giải, anh bấm số gọi cho Kiều Thiên Thắng, Tam thúc của nhà họ Kiều, yêu cầu ông ta đến đồn cảnh sát đón con trai về.
Không phải vì chuyện khác.
Mà chỉ vì đây là cơ hội tốt để Mặc Thiên gặp Tam thúc Kiều - kẻ bị Vu Kim chỉ điểm là kẻ đứng sau màn.
Chẳng bao lâu sau, Kiều Thiên Thắng đến.
Ông ta mặc một bộ đồ thể thao, chống gậy, lưng hơi còng xuống, từng bước cà nhắc đi vào sảnh đồn cảnh sát.
Trông ông ta vô cùng hiền lành, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười.
Vừa bước vào, ông ta đã cúi người chào các cảnh sát một cách cung kính.
“Xin lỗi các vị cảnh sát, con trai tôi lại gây rắc rối rồi. Tôi sẽ lập tức đưa nó về!”
Vừa nói xong, ông ta đã đi đến trước mặt Kiều Tuấn Phong.
Không thèm để ý gương mặt bầm tím của con trai, giơ tay vỗ thẳng vào đầu hắn một cái.
“Sao con lại đánh nhau với Lục thiếu gia nhà họ Cố? Mau xin lỗi cậu ấy đi!”
Cảnh sát cũng phải ngạc nhiên.
Ngay cả Cố Bạch Dã cũng sững sờ.
Cái kiểu làm cha gì thế này? Con trai làm gì cũng sai hết à?
Kiều Thiên Thắng làm thế này, ngay cả Cố Bạch Dã cũng khó mà nổi giận được.
Nhưng Cố Thiếu Đình đứng xa quan sát lại không tin bộ dạng hiền lành này của ông ta.
Chân đèn thơm của Kiều Tuấn Phong, “Tam thúc” mà Vu Kim khai ra, cộng thêm tên Lục Liễu Sư Phụ này.
Mọi manh mối đều chỉ về người đàn ông này.
Chứng tỏ, ông ta không hề vô tội.
Cố Thiếu Đình đứng sau Mặc Thiên, ghé sát tai cô, hạ giọng nói:
“Thiên Thiên, người này chính là cha của Kiều Tuấn Phong, cũng là Tam thúc nhà họ Kiều.
Em nhìn xem, có phải hắn là kẻ đã hại nhà chúng ta không?”
Mặc Thiên nghe xong, chằm chằm nhìn người đàn ông khập khiễng kia.
Nhìn suốt một lúc lâu.
Cho đến khi Kiều Thiên Thắng làm xong thủ tục, dẫn Kiều Tuấn Phong rời đi.
Lúc này cô mới chậm rãi lên tiếng:
“Người này không phải loại tốt đẹp gì, nhưng cũng chưa làm chuyện gì tàn ác quá mức.”
Cố Thiếu Đình nghe xong, vẫn chưa hiểu rõ.
Anh hỏi lại: “Vậy có phải hắn không?”
Mặc Thiên: “Không nhìn ra.”
Cố Thiếu Đình: “…”
Tiểu tổ tông…
Sao thuật huyền học của em lúc thì linh nghiệm, lúc lại vô dụng thế này?
Sáng vào đồn.
Trưa về nhà.
Chẳng mất bao nhiêu thời gian, Cố Bạch Dã đã được thả ra.
Buổi trưa, Cố Bạch Dã dẫn Mặc Thiên đến nhà hai đứa cháu trai, ở ngay cạnh nhà họ Cố.
Vừa đúng giờ cơm.
Tô Như Lan, Diêu Phán Nhi, Vũ Tuyết cùng hai nhóc con đã ngồi vào bàn, chuẩn bị đánh chén.
Thấy Cố Bạch Dã và Mặc Thiên đến, mọi người lập tức gọi hai người vào ăn cùng.
Cả hai rửa tay xong, vào bàn ngồi xuống.
Lúc này, Cố Bạch Dã mới phát hiện Tam ca cũng đang ở nhà.
Cố Nam Cảnh đang ngồi trên sofa phòng khách, cầm cuốn “Hướng Dẫn Điều Trị Rối Loạn Lưỡng Cực”, lật từng trang một cách lơ đễnh.
Cố Bạch Dã tặc lưỡi hai tiếng, hỏi:
“Tam ca, sao anh không ra ăn cơm?”
Cố Nam Cảnh: “…”
Anh cứng đờ, lật thêm một trang sách, giả vờ không nghe thấy.
Thằng nhóc não rỗng này…
Cái gì không hỏi, lại cứ thích hỏi trúng chỗ đau…