Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 214: Ngày Hoàng Đạo – Thích Hợp Cứu Bố Già Nhà Họ Kiều
Cập nhật lúc: 2025-04-05 10:12:09
Lượt xem: 74
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Bạch Dã ngốc nghếch, chỉ dám đưa khăn giấy cho vợ.
Hoàn toàn không dám nói gì.
Còn Cố Nam Cảnh, vốn đang ngồi trong phòng khách, không biết từ lúc nào đã đứng trong phòng ăn.
Anh nghe toàn bộ câu chuyện của Vũ Tuyết.
Có khoảnh khắc anh không thể chấp nhận nổi.
Nhưng rồi… dường như nó lại chứng thực một số suy nghĩ trong lòng anh.
Cố Nam Cảnh lặng lẽ quay sang nhìn Diêu Phán Nhi.
Cô ấy với đôi mắt đỏ hoe, trông như một con thỏ nhỏ đáng thương.
Thế nhưng, cô còn không dám khóc.
Chỉ để nước mắt đảo quanh trong mắt, không dám rơi xuống.
Khoảnh khắc đó, trái tim Cố Nam Cảnh như bị kim châm thành tổ ong.
Những chuyện này, Phán Nhi thậm chí còn không dám nói với anh…
Cô thận trọng sống trong nhà họ Cố.
Thậm chí còn muốn biến mình thành người vô hình.
Nghĩ lại, cả nhà họ Cố này, chỉ có một mình cô là chưa bao giờ than phiền về Cố Hương Vi.
Nhưng… thật sự là do họ hòa thuận sao?
Hay là vì…
Chỉ có mình cô, chịu thiệt thòi cũng chỉ biết nuốt xuống…
Bởi vì…
Không có ai chống lưng cho cô cả.
Khoảnh khắc này, Cố Nam Cảnh cũng giống như bị câm.
Biết nói gì đây?
Nước đổ khó hốt, d.a.o đ.â.m vào rồi thấy máu, làm sao khiến vết thương biến mất?
Cả bàn ăn, cảm xúc đều mất kiểm soát.
Chỉ có Mặc Thiên và hai nhóc con, vẫn vui vẻ ăn uống.
Mặc Thiên ăn xong, phát hiện cả đám người vẫn còn đứng đó, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cô nhìn đồng hồ, rồi đứng lên:
“Tôi phải đi rồi.”
Tô Như Lan nghe con gái nói vậy, mới sụt sịt hít mũi, quay đầu hỏi:
“Thiên Thiên, con đi đâu vậy?”
Mặc Thiên: “Đi tìm Kiều Nhị.”
Nghe vậy, Tô Như Lan hoảng hốt.
Bà thực sự không có ý kiến gì về Kiều Hạc, nhị thiếu gia nhà họ Kiều…
Thằng bé đó quá xuất sắc!
Nhưng mà…
Cố Bạch Dã nói nó chỉ sống được thêm mười tháng nữa…
Tô Như Lan không muốn con gái tiếp xúc nhiều với Kiều Hạc.
Bởi vì đó là Kiều Hạc.
Đẹp trai, tốt tính, học giỏi, cái gì tốt cũng có…
Mà tiếp xúc nhiều rồi, nhỡ đâu con gái bà động lòng thì sao?
Yêu một người sắp rời khỏi thế gian… có lẽ sẽ là nỗi đau suốt đời không thể xóa nhòa.
Tô Như Lan thấp thỏm.
Bà vội vàng nắm lấy tay con gái, dò hỏi:
“Thiên Thiên, con tìm Kiều Hạc làm gì?”
Vịt Bay Lạc Bầy
Mặc Thiên: “Cứu bố anh ta.”
Câu trả lời này, Tô Như Lan thực sự không ngờ đến.
Bà sững sờ nhìn con gái:
“Thiên Thiên, bố Kiều đã bệnh hơn hai năm rồi, con cũng cứu được à?”
Mặc Thiên: “Nếu là bệnh, không cứu được. Nhưng nếu là tà khí, thì cứu được.”
Tô Như Lan thở phào nhẹ nhõm.
“Con gái mẹ đúng là lợi hại! Mau đi đi! Bố Kiều là người tốt lắm, không biết nhà họ Triệu gặp phải vận xui gì, mà cha con đều đổ bệnh cùng một lúc. May mà con gái mẹ đã trở về, đúng là phúc tinh!”
Xác định con gái không phải đi hẹn hò với Kiều Hạc, Tô Như Lan cuối cùng cũng yên tâm.
Học hỏi Kiều Hạc một chút cũng không sao, ít nhất có thể mở mang đầu óc.
Được mẹ khen, Mặc Thiên vui vẻ xoay người.
Bước nhanh ra cửa.
Vừa đến cửa, Diêu Phán Nhi đã chạy đến kéo tay Mặc Thiên.
Cô nhỏ giọng thì thầm:
“Thiên Thiên, chị có chuyện muốn nói với em.”
Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn cô, khó hiểu:
“Nói đi.”
Diêu Phán Nhi liếc nhìn xung quanh, xác nhận không có ai.
Rồi mới ghé sát vào tai Mặc Thiên, nói nhỏ:
“Thiên Thiên, trong bệnh viện tâm thần có người không phải bị bệnh, mà là trúng tà.”
Mặc Thiên ngạc nhiên nhìn cô:
“Chị nhìn thấy?”
Diêu Phán Nhi gật đầu.
Những năm cô ở đó, đã phát hiện có hai người phụ nữ sắc mặt xanh xao, cả người mơ mơ màng màng, hoàn toàn khác với những bệnh nhân tâm thần bình thường.
Diêu Phán Nhi không nhìn ra họ bị trúng tà gì.
Nhưng mà, luồng khí đen quanh mặt họ, cô thấy rất rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-214-ngay-hoang-dao-thich-hop-cuu-bo-gia-nha-ho-kieu.html.]
Mặc Thiên nghe xong, chỉ đáp gọn lỏn một tiếng “Ồ”, rồi xoay người rời đi.
Diêu Phán Nhi thấy vậy, vội kéo cô lại:
“Thiên Thiên, em không định giúp họ sao?”
“Tại sao phải giúp?”
Mặc Thiên không hiểu, nhìn cô.
“Mệnh do trời định, hành thiện tùy duyên. Lần trước tôi đến bệnh viện mà không gặp họ, tức là duyên chưa đến.”
Nói xong, cô bước thẳng ra khỏi biệt thự, hoàn toàn không để chuyện này vào lòng.
Diêu Phán Nhi nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
Lại nghĩ đến hai người phụ nữ đáng thương trong bệnh viện tâm thần.
Duyên phận?
Không phải có thể tự sắp xếp sao…?
Nhưng mà chuyện này…
Cần phải nói với người đó.
Diêu Phán Nhi nhìn sang Cố Nam Cảnh.
Cả người run lên.
Thôi, đừng lo chuyện bao đồng nữa…
Kiều Hạc nghe nói Mặc Thiên đến, xuống lầu ngay.
Vừa gặp nhau, Mặc Thiên vào thẳng vấn đề:
“Đi, cứu bố anh.”
Kiều Hạc ngớ người:
“Bây giờ sao?”
Mặc Thiên gật đầu:
“Đi ngay, đến đó vừa kịp trời tối.”
Kiều Hạc cười khổ hai tiếng.
Cô nhóc này nói thì dễ.
Vấn đề là, anh không thể muốn đưa bố ra ngoài là đưa được!
Từ lần trước dẫn Kiều An Khang lên núi rồi bị mẹ phát hiện…
Bây giờ ngay cả muốn vào thăm bố, anh cũng phải xin phép mẹ.
Muốn đưa bố ra ngoài? Khó lắm.
Kiều Hạc trầm ngâm một lúc, rồi hỏi:
“Mẹ tôi đi cùng được không?”
Dù sao Mặc Thiên đã cứu anh một lần, cho dù nói chỉ sống thêm một năm, nhưng ít nhất cũng là một năm khỏe mạnh.
Nếu dùng chuyện này thuyết phục mẹ, chắc bà sẽ đồng ý cho anh đưa bố đến núi quỷ.
Nhưng mà, mẹ anh chắc chắn sẽ đi theo.
Điều này không cần đoán cũng biết.
Có điều… lần này không cần mẹ anh từ chối.
Mặc Thiên đã từ chối trước.
“Không được. Bà ấy đã vứt bài vị của tổ sư gia, tôi gặp bà ấy là tính sổ.”
Kiều Hạc: ”……”
Cô nhóc này, vẫn chưa quên chuyện cũ…
Mà bài vị đúng là do mẹ anh dọn đi.
Nếu Mặc Thiên muốn tính sổ, cũng không sai.
Kiều Hạc bị làm khó.
Anh nhìn Mặc Thiên, đắn đo:
“Hay mai đi? Tôi nghĩ cách lén đưa bố tôi ra.”
“Không được, hôm nay là ngày hoàng đạo.”
Mặc Thiên vừa nói thế, Kiều Hạc cạn lời ngay.
Ngày đại sư chọn, ai dám cãi?
Thôi, khỏi nghĩ nữa.
Kiều Hạc gọi Lý Phi, bảo anh ta chuẩn bị xe đến viện dưỡng lão.
Vừa đi vừa nghĩ.
Nếu không được thì cướp luôn.
Dù gì mẹ anh cũng không g.i.ế.c anh được…
Diệp Phi lái xe đến viện dưỡng lão.
Tầng lầu nơi Kiều An Khang ở, canh phòng nghiêm ngặt, bảo vệ đứng ngay hàng thẳng lối, khí thế chẳng khác gì quân đội.
Quả nhiên, không ai hiểu con bằng mẹ.
Nhìn trận thế này, còn cần đoán cũng biết mẹ anh đang đề phòng anh đến cướp người.
Kiều Hạc liếc nhìn Diệp Phi, nhướng mày:
“Đánh lại không?”
Diệp Phi nhếch miệng, nhìn hàng bảo vệ, cười khổ:
“Thiếu gia, tôi có thể liều mạng, nhưng không bán mạng đâu.”
Kiều Hạc: ”……”
Tạch.
Cướp người thất bại.
Đang rối rắm suy nghĩ, Mặc Thiên trực tiếp bước lên.
“Tránh ra, tôi đi trộm người.”
“Ê..”
Kiều Hạc vừa định gọi cô lại…
Mặc Thiên đã biến mất sau cánh cửa.