Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 216: Bố chị giao cho tôi, anh trai tôi giao cho chị

Cập nhật lúc: 2025-04-05 10:21:44
Lượt xem: 85

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc Thiên đã nhắn tin cho Cố Hoằng Thâm, bảo anh trong vòng một tiếng phải có mặt tại nhà Vạn Kiều.

Cố Hoằng Thâm nhận được tin nhắn, lập tức gọi điện lại, nhưng bị Mặc Thiên thẳng tay cúp máy.

Vậy nên, anh chỉ còn một lựa chọn—ra khỏi nhà, lái xe, nghe lời em gái.

Khi Diệp Phi lái xe đến nhà họ Vạn, Cố Hoằng Thâm vẫn chưa có mặt.

Mặc Thiên lục lọi trong túi, lấy ra một xấp bùa trống.

Cô nằm bò lên bảng điều khiển trung tâm, bắt đầu vẽ bùa.

Mười mấy phút sau, xe của Cố Hoằng Thâm dừng lại trước cổng lớn nhà họ Vạn.

Thấy anh trai, Mặc Thiên lập tức nhảy xuống xe, lon ton chạy tới.

Cô kiễng chân, vỗ vỗ mặt anh: “Ngoan lắm.”

Cố Hoằng Thâm: ”……”

Cô nhóc này thật chẳng biết trên dưới…

Nhưng anh biết, có dạy bảo cũng vô ích.

Con bé này vốn chẳng bao giờ nghe lời anh.

Cố Hoằng Thâm bất lực thở dài, hỏi: “Em đến đây làm gì?”

“Cứu bố vợ anh, rồi để ông ấy đánh c.h.ế.t anh.”

Cố Hoằng Thâm: ”……”

Có ai trông nom con nhóc này giúp tôi với!

Nhưng rõ ràng, chẳng ai giúp được cả.

Kiều Hạc và Diệp Phi đứng bên cạnh xe, mặt đầy bất đắc dĩ.

Trông hai người chẳng khác gì con tin bị ép buộc.

Từng tế bào trên người họ đều viết rõ mấy chữ: “Tôi không muốn!”

Nhưng Mặc Thiên chẳng hề nhận ra sự miễn cưỡng của họ.

Cô khoác chiếc túi nhỏ, kéo tay Cố Hoằng Thâm, hiên ngang bước thẳng vào nhà họ Vạn.

Nhìn cô chẳng giống đi “trộm người”, mà giống đi cướp bóc hơn.

Đáng tiếc, kế hoạch chưa thành đã gặp trở ngại—vừa đến cổng đã bị chặn lại.

Vệ sĩ nhà họ Vạn vừa nhìn thấy Cố Hoằng Thâm, liền khóa chặt cổng như đang phòng chống khủng bố.

Từ sau lần trước Mặc Thiên đến cướp người, Vạn Kiều càng nghiêm cấm người nhà họ Cố bước vào.

“Cố đại thiếu gia, tiểu thư nhà tôi nói, chó có thể vào, nhưng họ Cố thì không.”

Nghe vậy, Mặc Thiên nghiêm túc đáp: “Tôi họ Mặc, còn anh ấy là chó, vậy cả hai chúng tôi đều vào được.”

Cố Hoằng Thâm: ”……”

Vệ sĩ nghe xong sững người, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Mãi một lúc sau, anh ta mới lấy lại tinh thần.

“Dù sao thì các người cũng không được vào. Đừng đứng chắn trước cửa, tiểu thư nhà tôi mà thấy sẽ nổi giận.”

Mặc Thiên bĩu môi, liếc sang Cố Hoằng Thâm: “Anh xem đi, anh đáng ghét đến mức nào.”

Nói xong, cô đẩy anh trai sang một bên, tự mình bước lên phía trước.

Tiếp tục thương lượng với vệ sĩ: “Nói với Vạn Kiều, tôi có cách cứu tỉnh bố cô ấy. Để cô ấy gặp tôi.”

Vốn dĩ, Mặc Thiên định lẻn vào trộm người luôn.

Nhưng nghĩ lại, có lẽ nên báo cho chị dâu một tiếng trước.

Vậy nên cô quyết định trước tiên sẽ thương lượng.

Nếu không được, cô sẽ trộm sau…

Vệ sĩ hiểu rõ sự quan trọng của chuyện “cứu lão gia”.

Nhưng đây lại là người nhà họ Cố…

Anh ta cảnh giác nhìn những người bên ngoài, chần chừ hồi lâu, rồi cuối cùng quyết định đi báo tin.

Dù sao thì, họ Cố có thể không đáng tin.

Nhưng bản lĩnh của họ lại rất đáng nể…

Chẳng bao lâu sau, cổng lớn mở ra.

Vạn Kiều cho mời.

Mặc Thiên bước vào đại sảnh, thấy Vạn Kiều ngồi ngay ngắn trên sofa.

Cô đi thẳng vào vấn đề: “Tôi có cách cứu tỉnh bố chị.”

Vừa nói, Mặc Thiên vừa đẩy Cố Hoằng Thâm lên phía trước.

“Này, tặng chị đấy. Chúng ta trao đổi. Chị cho tôi đưa bố chị đi, ngày mai tôi trả lại. Còn cái này, chị không cần trả cũng được.”

Cố Hoằng Thâm: ”……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-216-bo-chi-giao-cho-toi-anh-trai-toi-giao-cho-chi.html.]

Hay lắm.

Hóa ra gọi anh đến là để làm chuyện này…

Tiếc rằng, “vật trao đổi” này lại bị ghét bỏ một cách sâu sắc.

Chỉ nghe thấy Vạn Kiều hừ lạnh một tiếng, khinh thường đảo mắt:

“Tôi cần cái tên khốn này làm gì? Để tự rước bực vào mình à?”

Cố Hoằng Thâm: ”……”

Hai người này có thể hỏi qua ý kiến của người trong cuộc không?

Nhưng rõ ràng, chẳng ai quan tâm đến cảm giác của anh cả.

Vạn Kiều thậm chí còn lười liếc nhìn Cố Hoằng Thâm.

Lông mày cô nhíu chặt, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên Mặc Thiên.

Cô nhìn chằm chằm cô bé này, cân nhắc xem lời nói của cô ta có thật hay không.

Ban đầu, việc con bé này chạy đến nhà cướp bố cô đi đã khiến Vạn Kiều liệt nó vào danh sách cấm tiếp xúc.

Nhưng sau khi biết hai đứa nhỏ của Phán Nhi đều do con bé này tìm về, Vạn Kiều lại có chút thiện cảm với cô.

Vậy nên, lần này cô không lập tức đuổi Mặc Thiên đi, mà nghiêm túc hỏi:

“Cô định cứu bố tôi bằng cách nào? Muốn đưa ông ấy đi đâu?”

Mặc Thiên cũng không giấu giếm gì, nói thẳng:

“Đưa ông ấy đến Quỷ Sơn. Trên đó có một hàn đàm, tôi sẽ ném ông ấy xuống.”

Nhưng có lẽ cô quá thành thật, khiến người ta hoảng sợ.

Vạn Kiều lập tức bật dậy, không thể tin nổi:

“Cô muốn đưa bố tôi đi đâu cơ?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Cố Hoằng Thâm nhìn vẻ mặt của Vạn Kiều, biết ngay con bé này lại dọa người ta rồi.

Anh lạnh mặt, giơ tay gõ nhẹ lên trán Mặc Thiên:

“Nói rõ ràng xem có nguy hiểm không? Vì sao lại phải đến đó cứu người?”

Nghe anh trai nói vậy, Mặc Thiên nghiêm túc giải thích với Vạn Kiều.

Cô nghi ngờ Vạn Hưng Đức đã bị Hàn Độc của Vu Y Cốc hạ độc, giống như Kiều An Khang. Vì vậy, cô muốn cứu cả hai cùng một lúc.

Vạn Kiều đứng đối diện Mặc Thiên, nhìn chằm chằm vào cô mà không chớp mắt.

Bố cô đã hôn mê suốt bốn năm, chưa ai có cách nào đánh thức ông.

Cô gần như đã không còn dám hy vọng ông sẽ tỉnh lại.

Nhưng cô bé kỳ quái này lại nói rằng có thể cứu bố cô…

Vạn Kiều không tin Cố Hoằng Thâm.

Nhưng “Lão Thất” nhà họ Cố này lại là người đã cứu Vũ Tuyết, cứu Phán Nhi, cứu cả hai đứa nhỏ.

Có vẻ… cô ta khác với những người nhà họ Cố kia.

Sau một hồi trầm tư, Vạn Kiều cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Cô gật đầu với Mặc Thiên:

“Tôi tin cô.”

Không ngờ, cướp Vạn Hưng Đức lại dễ dàng đến vậy.

Cả đoàn người, ba chiếc xe, hướng thẳng đến Vu Y Sơn.

Cố Hoằng Thâm đi một mình trên chiếc xe cuối cùng.

Dường như không ai muốn cho anh đi chung xe cả.

Đến Quỷ Sơn, Diệp Phi cõng Kiều An Khang, tài xế của Vạn Kiều cõng Vạn Hưng Đức.

Còn Cố Hoằng Thâm—một kẻ không ai ưa, đến cả cơ hội cõng bố vợ cũng chẳng có.

Mọi người bắt đầu leo núi.

May mắn thay, Vu Y Sơn không quá cao, nên cũng không mất nhiều sức.

Chẳng bao lâu sau, cả nhóm đã lên đến đỉnh.

Nhưng vừa đặt chân đến nơi, một đoàn người từ trên núi lao ra.

Người dẫn đầu không ai khác—chính là mẹ của Kiều Hạc…

Giang Chi Vân vừa nhìn thấy Kiều Hạc liền nổi giận, vung tay tát mạnh vào lưng anh:

“Thằng hai, con bị ma nhập à? Lại dám chạy đến viện điều dưỡng cướp bố con đi! Con có bị mấy tên giang hồ lừa đảo kia xúi giục không hả?”

Lời vừa dứt, Kiều Hạc lập tức cảm nhận được một sự dịch chuyển đáng ngờ bên cạnh mình.

Bây giờ không phải lúc giải thích với mẹ.

Vì vị tổ tông nhỏ kia đã rút bùa ra rồi!

Kiều Hạc vội vàng đứng chắn trước mẹ mình, bảo vệ bà.

Loading...