Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 217: Pháp Hải đại sư, tự có diệu pháp

Cập nhật lúc: 2025-04-05 10:32:38
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả nhóm tiếp tục đi về phía Vu Y Cốc—một vùng đất đã chết.

Nơi từng là chốn bồng lai tiên cảnh, nay đã bị tàn phá tan hoang, sắp bị san bằng thành bình địa.

Giang Chi Vân đầy nghi hoặc, lo lắng nhìn Vạn Kiều và Vạn Hưng Đức, sợ rằng họ cũng bị lừa đến đây.

Lần trước, sau khi gặp cô bé nhà họ Cố trên núi, Giang Chi Vân lập tức gọi tất cả gia nhân từng đến Đại Đạo Thôn đến thẩm vấn.

Bà mới biết được rằng, ở Đại Đạo Thôn, Kiều Hạc suýt mất mạng vì bị con mèo của con bé đó cắn, và chính con bé là người đã cứu anh ta.

Bị mèo cắn mà suýt mất mạng đã đủ kỳ quái.

Nhưng bệnh mà ai cũng bó tay, con bé lại chữa khỏi, dù đổi lại chỉ còn sống được một năm—điều này còn kỳ quái hơn!

Những ngày qua, trong đầu Giang Chi Vân chỉ vang lên câu nói:

“Con trai bà chỉ còn sống được một năm.”

Làm mẹ, sao có thể chấp nhận được câu này?

Cứ như thể phải ngồi đếm từng ngày, chờ đến khoảnh khắc con trai mình rời khỏi thế gian vậy!

Giang Chi Vân không tin.

Bà cũng không thể tin!

Vì chuyện này, bà đã đặc biệt mời một vị cao nhân đắc đạo.

Hôm nay, ngay khi biết Kiều Hạc đến viện điều dưỡng cướp người, bà lập tức đoán ra con trai mình định làm gì.

Trên đường đuổi theo, Giang Chi Vân đã đón vị cao nhân này lên núi cùng.

Con bé này rốt cuộc có bản lĩnh hay không…

Là rồng hay rắn, cứ thử rồi sẽ rõ!

Cả nhóm tiếp tục tiến về phía hàn đàm.

Đi được một lúc, dưới ánh trăng, một bóng người hiện ra.

Không ai ngờ rằng, giữa thung lũng c.h.ế.t chóc này, lại có một đạo sĩ.

Người này khoảng năm mươi tuổi, để râu dê, khoác đạo bào vàng, tay cầm phất trần, sau lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào, đứng lặng lẽ bên bờ hàn đàm, nhìn mọi người với vẻ điềm tĩnh.

Khi cả nhóm đến gần, ông ta chắp tay chào:

“Chư vị thiện nhân, từ bi, từ bi. Bần đạo Pháp Hải, hôm nay có duyên gặp mặt.”

Mặc Thiên vừa nghe, mắt lập tức sáng lên:

“Ông từ Kim Sơn Tự đến sao?”

Pháp Hải đạo trưởng ánh mắt trầm xuống.

“Bần đạo là người Đạo gia, không phải Phật gia, sao có thể đến từ Kim Sơn Tự? Tiểu thiện nhân, không thể nói bừa. Bần đạo là du phương đạo sĩ, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, tùy tâm sở dục, gặp gì hưởng nấy, tứ hải giai huynh đệ.”

“Ồ…”

Mặc Thiên gật đầu tỏ vẻ hiểu ra:

“Người của Cái Bang.”

Pháp Hải: ”……”

Sát thủ c.h.é.m đứt mạch đối thoại vừa ra tay, Vu Y Cốc lập tức lại chìm vào bầu không khí c.h.ế.t chóc.

Không khí trở nên ngượng ngập.

Giang Chi Vân bèn đứng ra giới thiệu:

“Vị này là Pháp Hải đại sư, tinh thông trừ ma diệt quỷ, chiêu phúc tránh họa. Tôi đã nghe danh đại sư từ lâu, tốn rất nhiều công sức mới có thể gặp được. Hôm nay mời ngài ấy đến đây, cũng là để chứng kiến cách cô Cố cứu người.”

Nghe vậy, Kiều Hạc nhíu mày.

Diệp Phi đứng cạnh khẽ bĩu môi, hạ giọng nói với Kiều Hạc:

“Thiếu gia, phu nhân đang muốn dìm hàng Mặc đại tiên đấy.”

Kiều Hạc đương nhiên hiểu ý đồ của mẹ mình.

Anh ta lo không phải vì bà muốn phá hỏng chuyện này, mà là sợ Mặc Thiên sẽ tức giận, không chịu cứu bố anh nữa.

Lần trước đã bỏ lỡ một cơ hội.

Nếu lần này lại thất bại, không biết bao giờ mới có lần tiếp theo.

Kiều Hạc định bước lên nói chuyện với mẹ mình.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng chưa kịp mở miệng, Cố Hoằng Thâm đã đi trước một bước.

Anh ta đứng thẳng tắp, cao lớn lạnh lùng, khí thế áp đảo, chỉ cần đứng đó đã khiến người khác không dám động vào.

Anh liếc mắt nhìn đạo sĩ kia, sau đó quay sang Giang Chi Vân:

“Dì Giang, nếu dì không tin em gái tôi có thể cứu người, vậy dì cứ đưa chú Kiều về đi. Em tôi cũng không phải nhất định phải cứu ông ấy.”

Người nhà họ Cố có một đặc điểm—bảo vệ người nhà đến cùng.

Ở trong nhà có thể mạnh ai nấy ngang ngược.

Nhưng một khi có người ngoài muốn chèn ép người của họ.

Thì xin lỗi, không có cửa đâu!

Nhưng bước ra khỏi cửa nhà, ai cũng là người ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-217-phap-hai-dai-su-tu-co-dieu-phap.html.]

Giang Chi Vân nghe Cố Hoằng Thâm nói vậy, lập tức nhớ đến lần trước Cố Nam Cảnh gọi con trai bà là “đồ đoản mệnh”.

Nhà họ Cố này, không có ai là người tốt cả!

Giang Chi Vân hơi nhướng mày, giọng lạnh băng:

“Là em gái cậu đưa lão Kiều nhà tôi đến đây, chứ không phải tôi cầu xin.”

“Mẹ!”

Kiều Hạc vội cắt ngang lời mẹ mình.

Nếu bà nói tiếp, chuyện này sẽ trở nên không thể cứu vãn.

Anh bước đến, kéo mẹ mình sang một bên:

“Mẹ muốn xem thì cứ dẫn Pháp Hải đại sư ra phía sau quan sát, đừng làm phiền Mặc Thiên.”

Vừa nói, anh vừa “mời” mẹ mình và Pháp Hải đạo trưởng lùi lại.

Nhưng thực tế, bọn họ hoàn toàn lo lắng thừa.

Mặc Thiên chẳng để tâm đến chuyện này chút nào.

Chỉ là cô thực sự thấy bọn họ quá lắm lời, phiền c.h.ế.t đi được!

Cô đã đợi đến mức mất hết kiên nhẫn.

Lúc này, cô trực tiếp gọi lớn:

“Đặt họ xuống đây!”

Cô chỉ vào khoảng đất trống bên bờ hàn đàm.

Diệp Phi và tài xế của Vạn Kiều lập tức nghe lệnh, đặt Kiều An Khang và Vạn Hưng Đức xuống vị trí cô chỉ định.

Mặt nước hàn đàm u tối, kết một lớp băng mỏng, phản chiếu ánh trăng.

Bây giờ đang là giữa đông giá rét, lớp băng trong suốt mỏng manh lộ ra nước hồ sâu thẳm, tối đen không thấy đáy, tạo nên một bầu không khí bí ẩn đến rợn người.

Không biết có phải vì trời lạnh không, nhưng hôm nay Mặc Thiên rất gấp về nhà.

Cô không hề chần chừ, khác hẳn với dáng vẻ chậm rãi thường ngày.

Cô nhanh chóng rút hai lá bùa màu vàng từ tay áo, phất tay dán lên mặt Kiều An Khang và Vạn Hưng Đức.

Hai lá bùa vừa chạm vào da, lập tức biến mất không dấu vết.

Đây là Bế Khí Phù mà Mặc Thiên vẽ.

Sau khi xuống nước, người được dán bùa sẽ bước vào trạng thái giả c.h.ế.t trong hai khắc, không cần hô hấp, nên cũng sẽ không bị sặc nước.

Làm xong, cô không nói nhiều, trực tiếp quay sang Diệp Phi:

“Đẩy họ xuống đi.”

Diệp Phi: ”……”

Chuyện này… có thể làm thật à?

Nếu xảy ra chuyện, anh ta chắc chắn bị phán tội cố ý g.i.ế.c người!

Diệp Phi tự nhận mình là người gan to, nhưng từ khi gặp Mặc Thiên, anh ta mới hiểu thế nào là gan to bằng trời, coi trời bằng vung…

Anh ta do dự, không dám ra tay.

May thay, có người đứng ra giải vây cho anh ta!

Chỉ thấy Pháp Hải đạo trưởng vung phất trần, chắn trước mặt Diệp Phi:

“Không thể hại người!”

Là một đạo sĩ chính tông, Pháp Hải chưa từng thấy ai dán loại bùa kỳ quái này.

Giang Chi Vân đã nói trước rằng Mặc Thiên đến từ Đại Đạo Quán.

Nhưng từ đầu đến giờ, ông ta không thấy cô bé này có chút gì giống người trong Đạo gia!

Đặc biệt là hành động đẩy người xuống nước, quả thực chưa từng nghe, chưa từng thấy!

Tàn nhẫn vô nhân đạo!

Đạo gia vốn lấy từ bi làm trọng.

Gặp chuyện này, ông ta không thể làm ngơ!

Pháp Hải chặn Diệp Phi lại, rồi lập tức ra tay.

Ông ta kẹp chặt hai ngón tay, chỉ thẳng vào mặt hai người đang nằm dưới đất.

Lá bùa lập tức hiện ra!

Pháp Hải vung tay lần nữa, hai lá bùa bay lên không trung, rồi dán thẳng lên hai con chim đang bay trên trời.

Không ai ngờ rằng—

Khoảnh khắc lá bùa chạm vào, hai con chim lập tức rơi “Bịch! Bịch!” xuống đất.

Trông như đã chết.

Mọi người đều sững sờ, nhìn chằm chằm hai con chim dưới đất, nhất thời không phân biệt được là do lá bùa hay do lão đạo sĩ làm ra chuyện này.

Pháp Hải nhíu chặt mày, chỉ vào hai con chim, chất vấn Mặc Thiên:

“Bùa này của cô rốt cuộc có tác dụng gì? Rõ ràng là thứ hại người, vậy mà cô dám nói là để cứu người? Cô có ý đồ gì? Muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hai vị thiện nhân này sao?!”

Loading...