Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 230: Cả thế giới chỉ có mình tôi là thằng ngốc – lời của Cố Nam Cảnh

Cập nhật lúc: 2025-04-06 15:41:46
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên phía Kiều Hạc và Diệp Phi, cả hai đang run như cầy sấy mà đào mộ, vừa đào vừa lầm rầm cầu khấn, từ trời Phật cho đến Diêm Vương dưới đất, không sót một ai, bộ dạng vô cùng thành khẩn.

Hai người từng là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, vô thần tuyệt đối, giờ thì đã “ngộ” ra chân lý:

Mọi con đường đều dẫn đến La Mã, thần thánh nào cũng nên lạy một lạy.

Trong khi hai người họ lo lắng như vậy, bên này Mặc Thiên và Cố Nam Cảnh, tình hình cũng chẳng khá khẩm gì hơn.

Mặt mày Cố Nam Cảnh bầm tím, gò má sưng vù, khóe miệng còn vương máu.

Sau khi bị dân làng bắt, họ không bị đánh tiếp, mà bị đẩy đi như lùa cừu, hướng về một nơi nào đó trong làng.

Nhóm dân làng đi sau như mấy cái máy, vô cảm, hành động máy móc.

Cố Nam Cảnh và Mặc Thiên vừa bị “lùa” đi, vừa thì thầm nói chuyện, mà đám người phía sau cũng chẳng có phản ứng gì, cứ như không nghe không thấy.

Cố Nam Cảnh liếc nhìn xung quanh, ghé sát nói nhỏ với Mặc Thiên:

“Đám này trông có vẻ đầu óc có vấn đề, lát nữa xem có cơ hội thì chạy nhé?”

Mặc Thiên liếc anh, giọng nhàn nhạt:

“Chạy kiểu gì? Bao nhiêu người thế này?”

Cố Nam Cảnh “tặc tặc” hai tiếng, hơi trách móc:

“Mấy cái bùa trốn trời thoát đất của em đâu rồi? Bình thường ghê gớm lắm mà, sao giờ lại vô dụng? Mau nghĩ cách tự cứu đi. Em thoát ra được thì đừng ở lại cái làng này nữa, gọi cảnh sát đến tìm Yểu Yểu và tụi nhỏ, rồi quay lại cứu anh.”

Anh sắp xếp đâu ra đấy, sợ con nhóc này chạy ra rồi lại quay vào, muốn thoát cũng không được.

Nhưng Mặc Thiên lại chẳng mấy để tâm, vừa đi vừa lắc lư, giữ đúng khoảng cách một gậy chăn cừu với dân làng phía sau.

Cố Nam Cảnh nhìn bộ dạng vô tư đó, nghiến răng ken két:

“Tiểu tổ tông, em tưởng tụi nó đầu óc có vấn đề là không dám g.i.ế.c em chắc?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Mặc Thiên không trả lời mà bất ngờ nói một câu:

“Anh đánh không lại họ mà còn muốn cứu em, anh bị ngốc à?”

Cố Nam Cảnh: “…”

Nếu bỏ em lại thì tôi thông minh tận trời rồi nhỉ?

Anh vừa tức vừa bất lực liếc cô một cái, nghiêm túc dạy dỗ:

“Anh là anh trai em, thấy em bị bắt sao có thể mặc kệ được? Dù chỉ có một tia hy vọng, anh cũng phải kéo em chạy!”

“Hồi nhỏ không giữ được em, lớn rồi mà còn không bảo vệ nổi, thì làm anh trai còn có ích gì!”

“Anh nói cho em biết, sau này tránh xa tên Kiều Hạc ra. Đàn ông như nó không thể tin được, em gặp chuyện là hắn chạy trước. Loại đàn ông thế này không nên giữ!”

Giọng anh không to nhưng vô cùng nghiêm túc, rõ ràng đang chất chứa cả bụng oán khí.

Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn anh ba mình, chậm rãi nói:

“Là em bảo họ chạy đấy.”

Cố Nam Cảnh: “…”

Anh suýt nữa nghẹn c.h.ế.t vì nuốt vội ngụm nước bọt.

Câu đang định tiếp tục chửi lão Nhị nhà họ Kiều, liền bị nghẹn lại trong cổ họng.

Thì ra con nhóc này có tính toán riêng của nó…

Cố Nam Cảnh lại nhớ tới câu Diêu Phán Nhi đã nói:

“Anh đừng có mà kéo chân Thiên Thiên, còn phải để con bé cứu anh ấy chứ.”

Khoảnh khắc đó, răng Cố Nam Cảnh đau nhói,

Cảm giác như bị người ta tát cho hai cái thật mạnh vào mặt…

Cố Nam Cảnh mặt đầy xấu hổ đi tiếp về phía trước.

Bầu trời tối đen như mực, hai cái đèn pin trên tay dân làng phát ra ánh sáng trắng yếu ớt.

Khuôn mặt sưng tím của anh, nhìn cực kỳ thảm thương.

Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn anh ba, nhìn chăm chú hồi lâu, lần này lại không trêu chọc, ngược lại còn nghiêm túc nói:

“Anh không nên đến cứu em, anh nên lo trông con trai mình trước.”

“Gì cơ?”

Cố Nam Cảnh mặt ngu ngơ nhìn cô, lại rơi vào trạng thái nghe từng chữ thì hiểu, nhưng ghép lại chẳng hiểu cô đang nói cái gì.

Nhưng lần này Mặc Thiên đã giải thích:

“Là hai đứa nhỏ đã mách lẻo với kẻ xấu, báo rằng em đã tới thôn Đại Đạo.”

Mặc Thiên nhớ tới lời Kiều Hạc từng nói:

Có người gần như đến sớm hơn bọn họ một bước, tới tháo dỡ đạo quán, khống chế cả dân làng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-230-ca-the-gioi-chi-co-minh-toi-la-thang-ngoc-loi-cua-co-nam-canh.html.]

Chứng tỏ đối phương nhận được tin cực kỳ sớm.

Mà lúc đó bọn họ còn chưa xuất phát, mà bên kia đã biết rồi.

Cho nên mới sắp xếp kịp thời đến vậy.

Ban đầu, Mặc Thiên còn chưa đoán ra là ai.

Không ngờ hai đứa nhóc đó tự mang mình tới cửa.

Quả nhiên là cô đã dạy dỗ chúng quá nhẹ tay.

Cố Nam Cảnh tiêu hóa những lời Mặc Thiên nói:

Hai đứa nhỏ mách lẻo với kẻ xấu?

Dạo này trông hai đứa có vẻ thân thiết với Mặc Thiên, ai ngờ lại là kiểu ở trong doanh trại Tào Tháo mà lòng vẫn hướng về Hán?

Cố Nam Cảnh nghiến răng ken két, giận đến phát điên:

“Chờ anh bắt lại được hai đứa nó, xem anh không đánh cho tụi nó khóc gọi cha gọi mẹ!”

Nhưng vừa dứt câu, gương mặt anh bỗng trầm xuống, mang theo đầy lo lắng:

“Thế còn Phán Nhi? Hai đứa nhóc đó có làm hại cô ấy không?”

Mặc Thiên: “Chắc không điên bằng anh đâu.”

Cố Nam Cảnh: “…”

Được rồi, kết thúc câu chuyện.

Lại nói, tình cảm mong manh mỏng dính của hai anh em, nói cạn là cạn ngay…

Hai người im lặng không nói gì thêm.

Họ — hai con cừu — cũng đã bị lùa tới nơi.

Thì ra dân làng muốn dẫn họ đến một cái giếng cạn trong làng.

Giếng không sâu, đại khái chỉ cao bằng hai người trưởng thành.

Ngày xưa bọn trẻ con trong làng còn thường tới chơi, không phải nơi kỳ quái gì.

Nhưng Mặc Thiên rất nhanh đã phát hiện ra sự đặc biệt của cái giếng này.

Bởi vì những người dân bị khống chế thần trí đã tiến lên mở nắp giếng ra.

Khoảnh khắc nắp giếng bị mở.

Mặc Thiên lập tức cảm nhận được luồng âm khí cực kỳ nặng nề ập tới.

Cô nhăn mũi, tỏ ra không vui.

Thì ra, Cốc Vu Y mà cô phải vất vả tiêu diệt, chẳng qua chỉ là một đám tép riu?

Sau lưng còn có người giỏi hơn nữa à?

Âm khí nặng thế này mà còn có thể che giấu được, người đó không những bản lĩnh cao mà tâm địa cũng cực kỳ độc ác.

Nhưng dù vậy, Mặc Thiên vẫn nghĩ thông một chuyện!

Đó là:

Người đứng sau chỉ muốn mượn vận khí, không hề muốn g.i.ế.c người nhà họ Cố.

Thực ra nếu nhà họ Cố có người c.h.ế.t thảm, vận mệnh tốt đẹp của họ cũng sẽ bị phá vỡ.

Vì vậy, đối phương chỉ ra tay với những đứa trẻ chưa chào đời.

Hai đứa nhỏ trốn thoát, chẳng qua là bị sắp xếp cho “giả chết”, tráo đổi rồi đưa đi nơi khác, chứ không thực sự g.i.ế.c c.h.ế.t họ.

Nghĩ thông rồi, Mặc Thiên bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần còn sống, bắt được kẻ xấu chỉ là chuyện sớm muộn thôi!

Mặc Thiên và Cố Nam Cảnh đứng đợi bên giếng.

Không lâu sau, người mà dân làng đang đợi cũng xuất hiện.

Chỉ thấy hai đứa nhỏ nhà họ Cố, thong dong từng bước đi tới.

Trên người mặc đồ rằn ri, chân mang giày da nhỏ, tay còn cầm khẩu s.ú.n.g đồ chơi.

Từng bước đi đến, khí thế bừng bừng.

Khóe miệng cả hai nhếch lên nụ cười.

Nhưng nụ cười đó, không phải nụ cười quen thuộc trước kia.

Trong nụ cười ấy toát lên vẻ tà ác, lạnh lẽo, hoàn toàn không giống hai đứa trẻ mới hơn ba tuổi.

Mặc Thiên nhìn chằm chằm vào mặt hai đứa nhỏ, đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Hai đứa trẻ này có thể không cố ý làm điều ác, mà là bị ai đó điều khiển.

Cho nên mới lúc tốt lúc xấu, lúc tỉnh lúc mê…

Loading...