Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 235: Mặc Thiên ở lại Đại Đạo thôn
Cập nhật lúc: 2025-04-06 16:07:40
Lượt xem: 79
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc Thiên bước ra khỏi biệt thự, trong tay cầm theo một nắm đất mộ.
Tên cao nhân khốn kiếp đứng sau vụ này, pháp thuật quả thực cao minh.
Hắn không biến ngôi nhà họ Kiều thành âm trạch, mà chỉ âm thầm cải biến phong thủy của căn nhà này.
Nếu không phải Mặc Thiên đã biết rõ nơi này vốn là mảnh đất phong thủy quý báu, e là cô cũng đã bỏ qua, chẳng bao giờ đến tìm.
Cô đi một vòng quanh sân trước biệt thự, sau đó lại vòng ra vườn sau.
Chẳng bao lâu, cô liền phát hiện có luồng khí lạnh nhè nhẹ tỏa ra từ một góc sân sau.
Khác hẳn với gió lạnh từ phương đông bắc đang thổi ngoài trời.
Trong khi gió mùa đông thổi rất rõ hướng, thì luồng gió trong đình nghỉ giữa vườn sau lại rối loạn vô định, không thể xác định được phương hướng.
Mặc Thiên biết ngay, chính là ở đây rồi!
Cô lập tức lấy đất mộ ra, rắc đều lên sàn gỗ của đình nghỉ.
Sau đó lùi ra ngoài, đứng yên tại chỗ, hai tay vẽ bát quái trong không trung, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Chỉ trong chốc lát, trận pháp bát quái phủ xuống lớp đất mộ, ánh sáng mờ mờ lóe lên rồi lập tức tắt ngấm.
Ngay sau đó, gió trong đình nghỉ liền thay đổi.
Khi Kiều Hạc và Diệp Phi chạy đến, Mặc Thiên đã làm xong mọi việc, chuẩn bị rời đi.
Hai người còn tưởng cô không tìm thấy trận nhãn, định đi nơi khác tìm tiếp.
Diệp Phi nghi hoặc hỏi:
“Không phải ở trong biệt thự à?”
Mặc Thiên thản nhiên đáp:
“Làm xong rồi.”
“Hả? Khi nào vậy?”
Mặc Thiên liếc Diệp Phi với vẻ ghét bỏ:
“Chậm chạp như thế không được đâu. Trẻ tuổi mà đi đứng còn thua con rùa già.”
Kiều Hạc: “…”
Diệp Phi: “…”
Bị Mặc Thiên chê chậm, cảm giác chẳng khác gì bị con lười mắng là già yếu vậy.
Tổn thương thì ít, nhưng nhục nhã thì quá nhiều…
Cả hai người trong thoáng chốc suýt chửi thề thành tiếng.
Dĩ nhiên, Mặc Thiên không để tâm đến cảm xúc của hai người họ.
Cô còn chỉ tay về phía đình nghỉ, bình thản nói:
“Nơi này có thể trấn áp sát khí nhiếp hồn trong vòng bảy ngày. Trong thời gian đó, dân làng sẽ không bị khống chế tâm trí.
Anh gọi người đến rào kín khu vực này lại, đừng để gió thổi bay lớp đất trên sàn.”
Nói xong, ánh mắt cô đảo một vòng, sau đó khẽ ngoắc tay với Kiều Hạc và Diệp Phi.
Ánh mắt lấp lánh, mang theo chút tinh nghịch.
Cô còn hạ giọng nói nhỏ với họ:
“Đừng nói với chị Phán Nhi và bọn họ là tôi đã trấn được sát khí.
Vịt Bay Lạc Bầy
Sau khi các anh quay lại Thượng Kinh, nhớ nói là tôi muốn ở lại Đại Đạo thôn. Nhớ kỹ đấy.”
Kiều Hạc và Diệp Phi nào dám quên.
Vị tiểu tổ tông này, bình thường nhìn ngốc ngốc đơn giản, nhưng lúc giở trò thì như biến thành người khác vậy, thông minh ranh mãnh, mưu kế đầy đầu…
Tạm thời trấn áp được sát khí, Mặc Thiên chuẩn bị quay về giếng cạn để xử lý hai tiểu đồ đệ của mình.
Thực ra, hai nhóc con kia đã gọi cô cả buổi rồi.
Khi Mặc Thiên còn đang tìm nhà họ Kiều, cô đã cảm nhận được hai đứa cứ vỗ, kéo, giật tóc mình.
May mà cảm giác truyền qua bùa chú rất yếu, nếu không, hai đứa mà dám nhổ tóc cô như vậy, cô sẽ phải “xử đẹp” tụi nó!
Ba người quay về bên giếng cạn.
Diêu Phán Nhi vẫn còn đứng đó.
Vừa thấy Mặc Thiên, cô lập tức chạy tới nắm tay cô:
“Thế nào rồi? Thiên Thiên, em đã phá được trận pháp chưa?”
Mặc Thiên lắc đầu:
“Chưa.”
“Hả?” Diêu Phán Nhi kinh ngạc nhìn cô, không thể tin nổi, không ngờ lại có tà thuật mà cả nhóc con lợi hại này cũng không giải nổi!
Trong lòng Diêu Phán Nhi lập tức dâng trào lo lắng:
Dân làng phải làm sao bây giờ?
Cô chưa từng thấy cảnh nhiều người cùng lúc mất hết thần trí như vậy…
Mặc Thiên không để ý đến nỗi lo của Diêu Phán Nhi.
Cô cúi người xuống, thò đầu nhìn vào miệng giếng cạn:
“Hai đứa kia, chịu thua chưa?”
Cố Thành An và Cố Thành Ngôn nghe thấy tiếng cô, lập tức nhe răng trợn mắt, trong lòng thì ấm ức, nhưng ngoài miệng không dám nói gì.
Ban nãy hai đứa bám theo bắt ma, đến mức tóc cũng gần bị tức đến dựng đứng.
Ba con ma cứ lượn lờ ngay trên đầu tụi nó, vậy mà không sao bắt được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-235-mac-thien-o-lai-dai-dao-thon.html.]
Rõ ràng chú ngữ Mặc Thiên từng dạy rất hiệu quả, vậy mà lúc này hoàn toàn vô dụng.
Cảm giác chẳng khác gì có đĩa thịt đặt ngay trước mặt, mà lại không được ăn.
Hai tiểu quỷ tức đến phát điên, chỉ còn cách chịu thua, mềm giọng van xin:
“Cô cô ơi tụi con chịu rồi, cứu mạng với, không dám nữa đâu…”
Mặc Thiên cũng chẳng quan tâm chúng nói thật hay giả, trực tiếp ném sợi dây xuống giếng, lôi cả ba người bên dưới lên.
Vừa thấy hai cháu trai, cô cười híp mắt nhe răng:
“Cô có cách khiến hai đứa vĩnh viễn không bắt được ma, nhìn thấy nhưng chạm không được, tức c.h.ế.t tụi bây mà ma lại khoái chết!”
Hai nhóc: “…”
Quả nhiên cô cô là người xấu!
Xấu xấu xấu xấu xấu cực kỳ luôn!!
Hai đứa bặm môi, sợ lời cô cô mình nói là thật.
Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn hai tiểu tử, đưa ra đề nghị:
“Nói cho cô biết, sư phụ của hai đứa là ai? Hôm qua gặp tụi bây ở đâu, nói gì, làm gì? Một chữ cũng không được bịa.
Cô mà hài lòng, lần này tha cho tụi bây.”
Hai đứa nhìn nhau, trong lòng đấu tranh giữa sư phụ và bắt ma suốt một hồi lâu.
Cuối cùng, tụi nó quyết định:
Bắt ma quan trọng hơn!
Dù sao sư phụ cũng giỏi, không sợ cô cô đâu, vậy thì tụi nó chọn bắt ma!
Đã quyết thì nói luôn.
Hai đứa bắt đầu tuôn như mở máy, nói liên tục không ngừng, kể hết chuyện xảy ra hôm qua.
Hóa ra, tụi nó không chỉ có một sư phụ, mà là hai người.
Người gọi là sư phụ Hồng Hoa đúng là một, nhưng sư phụ Lục Liễu cũng là một người khác.
Sáng hôm qua, sư phụ Lục Liễu truyền âm cách không, gọi hai đứa ra gần lan can sân.
Ở đó, ông ta chuẩn bị viên kẹo màu xanh, chính là món tụi nhỏ thích nhất từ bé.
Hai đứa không nghĩ nhiều, hí hửng chạy ra lấy kẹo.
Từ nhỏ sư phụ Lục Liễu luôn cưng chiều chúng, đồ ăn ngon, đồ chơi xịn không thiếu, thậm chí chưa từng mắng một câu.
Trong lòng tụi nhỏ, sư phụ Lục Liễu là người tốt nhất trên đời.
Vừa ngồi cạnh lan can, vừa chơi vừa nói chuyện, sư phụ Lục Liễu bèn bảo tụi nó nhổ ba sợi tóc của Mặc Thiên đem ra ngoài để ông ta dùng.
Hai đứa chẳng nghi ngờ gì, làm theo ngay, còn tiện thể nói luôn với ông ta rằng Mặc Thiên chuẩn bị đến Đại Đạo thôn.
Lục Liễu lại bảo tụi nhỏ:
“Cô cô tụi con là người xấu, đừng có tin cô ta.”
Hai đứa kể xong, Mặc Thiên lặng lẽ nhìn tụi nó một hồi, xác định chúng không nói dối, cô mới thu ánh mắt lại.
Trước đó, cô đã cảm thấy hai đứa này tính khí thất thường lúc bảo vệ cô thì thật lòng không nghi ngờ, nhưng khi quay lại “chơi xấu” cô, thì cũng chẳng nương tay tí nào.
Mặc Thiên lập tức nhận ra, chắc chắn có người đã hạ tà thuật lên hai đứa nhỏ.
Nghe đến viên kẹo màu xanh, cô liền biết, chính là thứ đó gây chuyện…
Cô không trách hai tiểu quỷ nữa, quay sang nhìn Diêu Phán Nhi:
“Phân Nhi, chị đi theo tôi.”
Nói rồi Mặc Thiên bước sang một bên, Diêu Phán Nhi thấy thế liền theo sát.
Chỉ thấy Mặc Thiên lấy ra một xấp phù chú, nhét vào tay Diêu Phán Nhi:
“Cái này là phù định thần, cái này là phù gây ngủ, cái này là phù truy tung, còn cái này…”
Cô tỉ mỉ giới thiệu từng loại cho Phán Nhi, rồi lấy ra quyển sổ nhỏ cũ kỹ trong túi đeo, đưa cho Diêu Phán Nhi:
“Trong này viết rất rõ, về học thuộc đi.
Thời gian tới hãy bí mật theo dõi hai đứa kia.
Nếu có ai lại đưa kẹo xanh cho tụi nó, phải lập tức giật lấy, mang đến cho tôi xem.”
Diêu Phán Nhi gật đầu, cẩn thận cất cuốn sổ vào người.
Sau khi dặn dò xong, Mặc Thiên quay lại, hướng về mọi người nói lớn:
“Mọi người về đi, tôi năm nay không về Thượng Kinh nữa, phải ở lại Đại Đạo thôn trấn thủ.
Tạm biệt, hẹn gặp lại!”
Nói xong, cô ôm quyền chào một cái.
Cố Nam Cảnh suýt ngất tại chỗ.
“Thiên Thiên! Em ở đây nguy hiểm lắm!
Bọn dân làng đều nhìn chằm chằm vào em!
Lỡ như cách em dùng dưới giếng không hiệu quả thì sao?!
Mà vứt em lại đây, anh biết ăn nói sao với mẹ?!”
Mặc Thiên nghe vậy liền cười khoái chí, lại ôm quyền vái Cố Nam Cảnh một cái:
“Vậy chúc mừng anh, sắp bị đánh đòn rồi.”
Cố Nam Cảnh: “……”
Em gái ruột à…
Em ở lại đây, chẳng phải là để hại anh sao…