Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 236: Cố Nam Cảnh – Lại để lạc mất Tiểu Thất nhà mình rồi
Cập nhật lúc: 2025-04-06 16:14:18
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc Thiên đứng bên miệng giếng cạn, nghiêm giọng cảnh cáo Cố Nam Cảnh:
“Về nhà nói với người Cố gia, không ai được phép đến Đại Đạo thôn.”
“Em nói thật à?”
Ban đầu, Cố Nam Cảnh còn tưởng con nhóc này đùa.
Ai ngờ, nó nghiêm túc thật?!
Cái giếng cạn này — làm gì phải chỗ cho người ở?
Lỡ như có ai ném đồ linh tinh xuống, hoặc lấy đá chặn miệng giếng, hoặc…
Cố Nam Cảnh lập tức tưởng tượng ra một loạt tình huống nguy hiểm, đi vòng quanh giếng ba vòng, rõ ràng là sốt ruột.
Không nói không rằng, anh lập tức sải bước như gió rời khỏi đó.
Mọi người nhìn bóng lưng anh đầy thắc mắc, không hiểu anh lại lên cơn gì nữa.
Thế mà chưa bao lâu, Cố Nam Cảnh đã lái xe quay lại.
Anh cao ráo, mặc âu phục cắt may vừa vặn, mở cửa xe bước xuống với khí chất đầy vẻ tinh anh.
Nhưng cái “tinh anh” đó, chỉ tồn tại được đúng… 5 giây.
Sau đó, anh liền hóa thân thành người khuân vác chuyên nghiệp: bánh kẹo, nước uống, ô, chăn lông, gậy cao su…
Chỉ cần trên xe có, và khuân được, anh khuân sạch, suýt nữa dỡ luôn cả cái xe.
Sau khi bày hết đồ ra, Cố Nam Cảnh thở phào:
“Thiên Thiên, tối nay ráng dùng tạm, mai anh gọi người đến đây xây cái nhà ngay bên giếng.
Lúc đó, đón ba mẹ với mấy anh em qua đây ở chung luôn.”
Mặc Thiên: “…”
Ai bị tâm thần thế này trời…
Cô liếc xéo anh, chỉ vào đống đồ dưới đất:
“Mang hết mấy cái thứ này đi ngay.”
“Đem đi rồi em sao mà sống…”
“Tôi đếm đến ba.”
Không đợi anh nói xong, Mặc Thiên đã giơ ba ngón tay lên.
Cố Nam Cảnh bị em gái đe dọa trắng trợn, đứng tại chỗ mà rối rắm không thôi.
Đây đều là đồ dùng sinh hoạt, mang đi rồi, chẳng phải con nhóc này sống như ăn xin à?!
Cái tật sạch sẽ ngăn nắp của anh sắp phát tác.
Một chai nước cũng không muốn để lại, vậy mà..
Khi Mặc Thiên vừa nói đến “Ba”,
Cố Nam Cảnh chỉ biết thở dài, ngoan ngoãn mang tất cả quay lại xe.
Cái gì mà rối loạn cưỡng chế, gặp con nhóc này là chữa khỏi sạch sẽ.
Bao nhiêu “bệnh”, nó đều trị cho anh tận gốc…
Cố Nam Cảnh chẳng còn chút thể diện, cứ thế khuân hết về xe.
Mặc Thiên nhìn anh, lại dặn thêm một câu:
“Không ai được đến đây, cũng đừng quan tâm tôi.
Để tôi phát hiện ai trong số mấy người có mặt ở Đại Đạo thôn, sau này tôi sẽ không bao giờ quay về Cố gia nữa.”
Cố Nam Cảnh: “…”
Câu này khác gì đe dọa bằng tính mạng?!
Nghĩ đến chuyện em gái cả năm không được về nhà, trong đầu Cố Nam Cảnh bỗng trống rỗng, không biết nên nói gì, làm gì.
Mặc Thiên thấy anh còn đứng đực ra đó, liền xua tay tỏ vẻ chán ghét:
“Dẫn Phán Nhi với mấy đứa nhỏ về đi.
Năm sau gặp lại.”
Bị em gái đuổi đi, Cố Nam Cảnh đành phải rời khỏi.
Anh đi được vài bước lại quay đầu nhìn, ba bước quay lại một lần.
Cô gái nhỏ đứng cô đơn bên miệng giếng, vẫy tay chào anh.
Gầy gò, mặc bộ đồ xanh xanh vàng vàng, dưới ánh trăng giống hệt một cô bé bước ra từ truyện cổ tích.
Chỉ cần chớp mắt một cái, giấc mơ tan biến, cô ấy liền biến mất.
Cố Nam Cảnh thấy đau nhói trong tim.
Trước mắt anh dường như hiện lên hình ảnh Tiểu Mặc Thiên lúc hai ba tuổi, cũng từng vẫy tay với anh như thế.
Cô lớn lên ở cái làng nghèo nàn này, ở cái nơi hoang vắng không một tia sáng.
Không trực tiếp đến đây, anh không thể nào tưởng tượng được, nơi này nghèo đến mức nào, khổ đến mức nào.
Một đứa trẻ như em gái anh, làm sao có thể sống nổi một ngày vui vẻ…
Trong lòng Cố Nam Cảnh trào dâng sóng cảm xúc.
Anh đứng bên cửa xe, tay chần chừ mãi không vươn ra mở cửa.
Một lúc sau, anh bỗng quay người, sải bước về phía Mặc Thiên.
Khoảnh khắc đó, anh chỉ muốn ôm chầm lấy em gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-236-co-nam-canh-lai-de-lac-mat-tieu-that-nha-minh-roi.html.]
Nhưng…khi chỉ còn mấy bước nữa là tới nơi,
Mặc Thiên đã chỉ tay xuống chân anh, lạnh lùng quát:
“Định! Đi thêm một bước nữa, tôi niệm chú ngay!”
Cố Nam Cảnh: “……”
Em gái tôi đúng là biết “đạp thắng” khi cần…
Cảm động gì chứ, ấm áp gì chứ, nước mắt lưng tròng gì chứ, tất cả đều bị tiểu tổ tông này ấn nút “tạm dừng”…
Tuyệt đối không cho anh cơ hội xúc động.
Bước chân Cố Nam Cảnh lập tức khựng lại tại chỗ.
Một lúc sau, anh bắt đầu lùi lại, bước từng bước về phía xe.
Anh vừa nhìn Mặc Thiên vừa dặn dò từng câu:
“Vậy năm sau anh tới đón em.
Anh sẽ cố gắng dành dụm vàng, đúc tượng tổ sư.
Em nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, anh chuyển tiền vào tài khoản rồi, thích mua gì thì mua, không cần tiết kiệm.”
Cố Nam Cảnh cứ thế vừa nói vừa lùi dần về phía xe, mười mấy bước ngắn ngủi, mà anh như đi qua cả một đoạn đời chua xót.
Cái cảm giác từng chút từng chút rời xa Mặc Thiên, như ai đó đang rạch từng nhát vào tim, mỗi bước đi, đều nặng nề như đeo đá.
Giống như… một lần nữa, anh lại đánh mất em gái ruột của mình.
Cố Nam Cảnh ngồi vào xe, nhắm mắt thật chặt, mãi vẫn không nổ máy.
Diêu Phán Nhi ngồi bên nghiêng đầu nhìn về phía trước, thấy vẻ mặt u sầu của anh cũng không giục.
Bốn người ngồi trong xe im lặng suốt gần mười phút.
Cuối cùng, Cố Nam Cảnh mới thở ra một hơi dài, đạp chân ga rời khỏi đó.
Nhưng xe mới chạy được vài mét, anh lại đạp phanh cái két,
Vịt Bay Lạc Bầy
hạ cửa kính, quay đầu nhìn về phía sau hỏi Kiều Hạc:
“Cậu sao chưa đi? Cậu ở lại được hả?”
Kiều Hạc sững người, rồi lập tức hiểu ra:
“Tôi cũng đi, mấy anh còn không được ở lại, tới lượt tôi chắc?”
Nói xong, hắn ra hiệu cho Diệp Phi, hai người cùng nhau quay đầu đi về phía bãi đậu xe.
Cố Nam Cảnh thấy hai người họ đi rồi, lại quay sang nhìn Mặc Thiên:
“Sau này nhớ gọi điện cho anh.
Mang theo sạc điện chưa?
Phù chú có đủ không?
Tối ngủ mà có người xấu thì phải làm sao? Em…”
“Suỵt…”
Cố Nam Cảnh cuối cùng câm miệng.
Bởi vì em gái nhỏ của anh, đã ra hiệu “im lặng!” rồi…
Diệp Phi lái xe chạy một vòng quanh huyện.
Thấy xe Cố Nam Cảnh đã lên cao tốc, hắn mới quay đầu xe, quay lại Đại Đạo thôn.
Lúc này, Mặc Thiên đang nằm rạp dưới đất, xem Tiểu Hắc cô cô bắt dế.
Một người một mèo, ở giữa cái làng hoang tàn, gió thổi cành khô, rách nát tiêu điều, vậy mà lại mang đến chút vui vẻ trẻ thơ.
Diệp Phi lái xe, vừa nhìn người phía trước, vừa hỏi người ngồi phía sau:
“Nhị thiếu, sao tôi có cảm giác… tụi mình lại leo lên con thuyền cướp biển của Mặc Thiên tiểu thư rồi vậy?”
Kiều Hạc nghe vậy khẽ cười một tiếng.
Vẻ mặt hờ hững pha trêu chọc:
“Cậu nghĩ xa rồi. Cậu nên nghĩ đến chuyện, nếu bị cảnh sát bắt vì tội dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên, chúng ta bị lôi lên đồn thì sao?”
Diệp Phi: “……”
Nhị thiếu nhà tôi…
Anh là vì yêu mà đi dây thép…
Còn tôi thì… không biết theo để làm gì nữa luôn á…
Xe dần dần chạy tới gần.
Mặc Thiên đã nghe thấy tiếng xe từ trước, nhưng lúc đó đang bận xem Tiểu Hắc cô cô bắt dế, không rảnh quay đầu.
Lúc này, đúng lúc Tiểu Hắc cô cô tóm được một con dế, nuốt chửng vào bụng.
Mặc Thiên lập tức ôm lấy nó, chạy vọt tới bên xe.
Cô rất tự nhiên mở cửa, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh Kiều Hạc, vô cùng ngang ngược ra lệnh cho Diệp Phi:
“Đi, về nhà!”
Kiều Hạc nghiêng đầu nhìn cô,
“Về nhà nào?”
Mặc Thiên đáp: “Về nhà anh chứ còn đâu.”
Kiều Hạc: “……”
Cái này chắc giải thích với cảnh sát còn khó hơn…