Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 237: Nhà họ Cố buồn tận trời xanh, nhà bên cạnh đốt pháo ăn mừng
Cập nhật lúc: 2025-04-06 16:16:40
Lượt xem: 66
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà họ Cố sáng sớm đã náo loạn cả lên.
Cố Nam Cảnh trở về từ thôn Đại Đạo, trời đã sáng rõ.
Khi anh thông báo với gia đình rằng Mặc Thiên sẽ không thể về nhà trong vòng một năm, cả nhà lập tức bàng hoàng.
Cố Bạch Dã là người đầu tiên bật dậy:
“Cái gì gọi là không về? Tam ca, có phải anh lại chọc con bé giận rồi không?”
Cố Nam Cảnh vừa nghe đã nổi giận, lườm Cố Bạch Dã một cái:
“Cậu không nghe rõ à? Thôn Đại Đạo gặp khó khăn, con bé phải ở đó một năm!”
Cố Bạch Dã bị tam ca quát, nghiến răng nghiến lợi nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Tô Như Lan nhìn hai anh em họ, mặt đầy vẻ mờ mịt:
“Là sao chứ? Thôn Đại Đạo có khó khăn gì mà nhất định phải giữ Thiên Thiên lại? Nếu vậy, chúng ta có thể qua đó ở cùng con bé mà! Sao nó không cho chúng ta đi?”
Đó là chiếc áo bông nhỏ mà bà đã đánh mất suốt hai mươi năm trời.
Khó khăn lắm con bé mới tự tìm được về nhà, sao giờ lại không thấy nữa!
Tim Tô Như Lan như bị ai bóp chặt, đau nhói từng cơn.
Cố Nam Cảnh kể lại cặn kẽ chuyện xảy ra tối qua, bao gồm cả lời Mặc Thiên dặn rằng một năm này đừng ai tìm cô ấy…
Nói xong, Diêu Phán Nhi lập tức đẩy hai đứa con trai của mình ra.
Cô trực tiếp ấn đầu hai nhóc bắt quỳ xuống đất:
“Mẹ, là Đông Đông và An An báo tin… Mẹ đánh đi!”
Hai đứa nhỏ cũng chẳng khóc lóc kêu oan, ngoan ngoãn quỳ xuống.
Vốn dĩ chúng còn bé xíu, giờ quỳ dưới đất trông chẳng khác gì hai củ khoai tây tròn lẳn.
Vịt Bay Lạc Bầy
Tô Như Lan cúi đầu nhìn hai nhóc con, lòng đầy thương xót.
Làm sao bà nỡ đánh?
Hai đứa nhỏ cũng thật đáng thương, từ nhỏ đã bị kẻ xấu bắt cóc.
Mới ba tuổi đầu, chúng đâu biết phân biệt đúng sai, kẻ xấu dạy gì thì học nấy.
Nếu bảo g.i.ế.c người, hai đứa chắc cũng nghe theo.
Tô Như Lan xót cháu đến mức chỉ biết thở dài liên tục.
Cuối cùng, bà chỉ còn cách trút giận lên lão tam, giơ tay vỗ hai cái lên lưng anh.
Nhưng chuyện đã đến nước này, còn có thể làm gì khác?
Bà ngồi phịch xuống ghế sô pha, chẳng buồn nói gì nữa, chỉ chống đầu lặng lẽ lau nước mắt.
Cố Hưng Quốc ngồi bên cạnh, vỗ nhẹ lên tay bà an ủi:
“Đừng khóc, chúng ta nghĩ cách lén qua đó thăm Thiên Thiên, không để con bé phát hiện là được!”
Tô Như Lan lập tức lườm ông:
“Ông giỏi thì đừng để nó phát hiện đi?”
Cố Hưng Quốc: ”…”
Làm sao mà không bị phát hiện được chứ…
Chẳng có chuyện gì qua mắt được con bé.
Hai vợ chồng già rầu rĩ đến mức sắp bạc cả tóc.
Cả nhà họ Cố đều chìm trong bầu không khí ảm đạm.
Nhưng đúng lúc họ đang đau đầu nghĩ cách, đột nhiên từ nhà hàng xóm vang lên tiếng pháo nổ rộn ràng.
Tiếng pháo nổ giòn giã, kéo dài liên tục, cứ như sợ người trong vòng mười dặm tám hướng không nghe thấy.
Mới sáng sớm, chẳng biết nhà nào có chuyện vui gì mà ăn mừng rầm rộ như thế.
Khu biệt thự này chỉ có mười hai hộ, ai với ai cũng quen biết cả.
Người nhà họ Cố đi ra ban công xem thử rốt cuộc là nhà ai làm chuyện lớn như vậy.
Đến khi ra đến cửa sổ nhìn xuống, cả nhà suýt ngây người.
Không ngờ người đốt pháo lại chẳng phải ai xa lạ.
Nói đúng ra, cũng có thể coi là nhà họ Cố.
Nhưng chữ Cố này phải để trong ngoặc kép mới đúng!
Người đốt pháo chính là nhà bên cạnh, sát vách nhà họ Cố.
Lúc trước khi mua biệt thự ở đây, nhà họ Cố đã mua luôn hai căn liền nhau.
Họ vốn nghĩ sau này Cố Hương Vi lấy chồng, có thể ở gần nhà mẹ đẻ, không cần đi quá xa.
Vậy nên mới mua thêm một căn, đứng tên riêng của Cố Hương Vi, hoàn toàn thuộc về cô ta.
Và bây giờ, nơi đang đốt pháo tưng bừng chính là căn biệt thự đó!
Cố Hưng Quốc kinh ngạc nhìn cánh cổng lớn của biệt thự:
“Đây chẳng phải là nhà của Hương Vi sao? Con bé đang làm cái gì vậy? Dọn đến đây ở à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-237-nha-ho-co-buon-tan-troi-xanh-nha-ben-canh-dot-phao-an-mung.html.]
Tô Như Lan lập tức nổi giận:
“Con bé này! Nó cố tình chọn đúng lúc này!”
Hôm nay Thiên Thiên mới về lại thôn Đại Đạo.
Thế mà Cố Hương Vi lại chạy tới đây đốt pháo!
Bảo là trùng hợp, có đánh c.h.ế.t bà cũng không tin!
Nuôi con bé hai mươi năm, kết quả bây giờ lại quay sang đ.â.m con gái ruột nhà họ Cố một nhát!
Cái này gọi là gì?
Không phải là loại vong ân bội nghĩa, trắng trợn cắn lại chủ thì là gì?!
Tô Như Lan tức đến mức đầu bốc khói, lập tức chạy xuống cầu thang, lao thẳng về phía nhà của Cố Hương Vi.
Cố Hưng Quốc và mấy anh em nhà họ Cố vừa thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Sợ rằng bà Tô đang kích động, lại động tay động chân!
Một đoàn người, hùng hổ kéo nhau sang biệt thự bên cạnh.
Đến trước cửa.
Chỉ thấy cổng biệt thự mở toang.
Trong sân đậu sáu chiếc xe tải lớn.
Từng tốp người từ trên xe bước xuống, tay bê từng thùng hành lý, từng kiện đồ đạc, tấp nập chuyển vào trong.
Cố Nam Cảnh đi phía sau, sắc mặt nặng nề.
Từ sau khi Vũ Tuyết kể cho anh nghe chuyện Cố Hương Vi đã làm, anh đã dần nhận ra rằng, cô ta trong mắt người khác và cô ta trong mắt gia đình họ, là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Cô em gái ngoan ngoãn, dịu dàng, luôn tỏ ra đáng yêu trước mặt họ…
Thực chất, trong mắt người ngoài, lại là một kẻ độc ác đến mức người ta hận thấu xương.
Và hôm nay, anh đã tận mắt chứng kiến gương mặt thật sự của Cố Hương Vi.
Thật ra trong điện thoại của Cố Nam Cảnh vẫn còn một đoạn video giám sát.
Là do Kiều Hạc gửi cho anh.
Kiều Hạc bảo anh rằng, một ngày trước khi thôn Đại Đạo xảy ra chuyện, Cố Hương Vi đã đi cùng đường ca của anh ta đến đó.
Lúc ấy, Kiều Hạc còn trêu chọc hỏi anh: “Có thể chỉ là trùng hợp thôi nhỉ?”
Cố Nam Cảnh tất nhiên hiểu rõ ẩn ý mỉa mai trong lời nói ấy.
Trên đường lái xe về đây, anh vẫn chưa kịp xem video, cũng chưa kịp hoàn toàn nhìn thấu bộ mặt thật của cô em gái giả này.
Nhưng bây giờ, cô em gái giả ấy lại không hề chờ đợi, nhanh chóng tự diễn thêm một màn kịch khác…
Cố Nam Cảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm căn biệt thự trước mặt.
Lộng lẫy xa hoa, tráng lệ vô cùng, từng viên gạch đều như được chất chồng từ tiền mà thành.
Căn biệt thự này bao nhiêu tiền?
Mười năm trước, mua với giá 1 tỷ 170 triệu.
Anh nhớ vô cùng rõ ràng, bởi vì căn mà nhà họ Cố ở chỉ tốn 1 tỷ 100 triệu, còn căn đắt hơn này, đặc biệt để đứng tên Tiểu Thất.
Nhà họ Cố chưa bao giờ bạc đãi cô ta!
Vậy mà giờ đây, hưởng hết lợi ích rồi, cô ta còn muốn giẫm đạp lên Tiểu Thất thật sự của bọn họ.
Cái tâm này… rốt cuộc đen đến mức nào mới được như thế chứ!
Cả nhà họ Cố bước qua cổng, chẳng ai ngăn cản họ.
Cho đến khi đi đến cửa biệt thự…
Họ mới chạm mặt người mà mình đã cùng sống chung hai mươi năm trời.
Cố Hương Vi vừa thấy họ, hoàn toàn không có vẻ gì là để bụng chuyện cũ, cười tươi rói bước lên chào hỏi:
“Ba, mẹ, tam ca, lục ca, sao mọi người lại đến đây vậy? Không phải mọi người bảo con chọn một nơi mình thích để sống sao? Con đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn muốn ở gần mọi người một chút. Chẳng lẽ mọi người không vui sao?”
Mấy lời này suýt nữa khiến Tô Như Lan tức đến ngất xỉu.
Bà không tin, Cố Hương Vi lại không biết rằng hôm nay Thiên Thiên phải quay về thôn Đại Đạo!!!
Con bé hư hỏng này, nó đã cướp đi hai mươi năm yêu thương của Thiên Thiên, tại sao vẫn còn chưa thấy đủ?!!!
Tim Tô Như Lan hoàn toàn lạnh lẽo.
Hôm nay, bà không muốn khách sáo với con bé này nữa.
Hai mươi năm của Thiên Thiên, con bé này không hề vô tội!
Không nói thêm lời nào, Tô Như Lan lao thẳng về phía trước.
Bà vung tay, giáng một bạt tai về phía khuôn mặt của Cố Hương Vi.
Cố Hương Vi chẳng hề tránh né, chỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy khinh thường nhìn bà.
Tô Như Lan dồn hết sức lực vào cái tát này, nhưng ngay khi bàn tay bà chỉ còn cách mặt Cố Hương Vi một tấc, đột nhiên…
Dừng lại giữa không trung.
Không chỉ không thể động đậy…
Mà bàn tay ấy, còn dần dần chuyển thành màu đen, càng lúc càng đen…