Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 242: “Cánh tay trái” của Cố Hương Vi phế rồi
Cập nhật lúc: 2025-04-07 15:46:34
Lượt xem: 78
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một kiếm này của Lục Liễu vừa đ.â.m ra, đừng nói hàn quang, ngay cả tia sáng cũng chẳng lóe lên.
Kiếm gỗ đào cứ thế nằm ngang trong tay hắn, ngượng ngùng chỉ về phía hậu viện nhà họ Cố.
Bốn bề lặng ngắt như tờ, đến cả một chiếc lá cũng chẳng buồn lay động.
Khung cảnh như bị đóng băng, bầu không khí rơi vào thế giằng co.
Lục Liễu không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Trận pháp mà Viện trưởng dạy, hắn nhớ rõ mồn một, sao giờ lại không có tác dụng?
Bất đắc dĩ, Lục Liễu đành thu kiếm.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn vừa thu kiếm lại, một tiếng sấm sét dữ dội xé tan bầu trời mùa đông quang đãng, ánh chớp bổ thẳng xuống từ không trung.
Một luồng điện trắng xóa, như con rắn bạc khổng lồ, vẻ mặt dữ tợn, lao thẳng về phía Lục Liễu!
Lục Liễu hoảng hốt, lập tức buông kiếm trong tay:
“Lão phu… xong đời rồi!”
Nhưng hắn nghĩ buông là buông được sao?
Thanh kiếm như mọc rễ trong lòng bàn tay, siết chặt lấy hắn, kéo tay hắn giơ lên cao, đón thẳng luồng điện kia mà không hề né tránh!
Đầu óc Lục Liễu trống rỗng, không kịp suy nghĩ gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn tia chớp đánh thẳng vào thanh kiếm gỗ đào.
ẦM!
Trong chớp mắt, tia sét xuyên qua người và kiếm.
Lục Liễu biến thành một cục than đen thui cháy khét, như viên thịt viên bị chiên cháy, b.ắ.n văng xuống đất, rồi lại văng khỏi đình nghỉ mát.
“Rầm” một tiếng, rơi xuống đất cách đó mấy chục mét!
Tiếng động này quá lớn, khiến người trong biệt thự nhà Cố Hương Vi lập tức ùa ra.
Bọn họ tưởng ai ném b.o.m vào sân!
Vội vàng chạy ra kiểm tra.
Kết quả, trên bãi cỏ có một người đàn ông da đen nằm trần truồng!
Trắng trợn, đen kịt, không một mảnh vải che thân!
Đám người hầu thấy thế, tưởng gặp biến thái khoe thân, liền cầm chổi lớn, ống nước, bình chữa cháy lao đến tấn công!
Một trận ra tay dữ dội như hổ vồ mồi, người đàn ông đen bị đánh kêu như chó sủa!
Đến khi nghe rõ hắn đang hét gì, mọi người mới ngớ người—dừng tay.
Ơ, gì cơ?
Hắn nói mình là Lục Liễu đại sư?
Kiều Hạc đứng trên gò đất, cầm ống nhòm.
Mãi một lúc lâu anh mới tiêu hóa nổi cảnh tượng vừa rồi—kinh dị quá mức.
Anh thu ống nhòm lại, nhìn về phía cô gái nhỏ vừa hoàn thành pháp thuật với tay áo tung bay, cô tiện tay ném cái cành đào mỏng trong tay đi, lại leo lên cây xem kịch tiếp.
Cô gái này lợi hại tới mức nào?
Chỉ đứng trên cây, nhìn hai lần trận pháp của Lục Liễu—đã học được.
Đợi Lục Liễu thực hiện lần thứ ba, cô nhảy từ trên cây xuống.
Không có kiếm gỗ đào, cô bẻ tạm một nhánh đào bên đường làm kiếm, rồi đứng ngay dưới gốc cây, mô phỏng lại từng động tác y hệt Lục Liễu.
Kết quả, trận pháp của Lục Liễu hoàn toàn vô hiệu, không tạo ra chút phản ứng nào.
Nhưng khi cô gái nhỏ vung kiếm thực hiện chiêu cuối, bên phía Kiều Hạc lập tức nổi gió dữ dội, đến mức anh lảo đảo mấy bước, phải bám chặt vào thân cây mới đứng vững.
Anh lại giơ ống nhòm lên.
Trời ạ!
Lão rùa già Lục Liễu đã bị sét đánh thành con gà ác không còn lông!
Kiều Hạc hiểu rồi.
Chiêu này của Mặc đại tiên—thì ra gọi là:
“Lấy đạo người, trả lại cho người”…
Mặc Thiên trên cây xem kịch xong, lại nhảy xuống.
Một cước giẫm gãy “kiếm gỗ đào” tự chế, cô vỗ vỗ tay lên ống tay áo:
“Lão già này, đáng đời!
Nếu không phải ta không được sát sinh,
Hơi thở cuối cùng này, ta cũng không thèm để lại cho hắn!”
Chiêu vừa rồi của Lục Liễu, hiểm ác đến nhường nào!
Nhà họ Cố vốn dĩ chẳng còn sống yên được bao lâu, nếu hắn thực hiện pháp thuật thành công, e là cái c.h.ế.t sẽ đến sớm hơn rất nhiều.
Mặc Thiên không hiểu, sao bọn họ đột nhiên gấp gáp như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-242-canh-tay-trai-cua-co-huong-vi-phe-roi.html.]
Rõ ràng trong hai mươi năm cô không có mặt, bọn ác nhân từng chút từng chút một vay vận khí từ nhà họ Cố, chứ không phải quá vội vàng.
Nhưng từ bốn năm trước, bọn chúng bắt đầu từng bước khiến các anh cô ly hôn, có thể thấy—bọn ác nhân đã không thể chờ thêm nữa…
Mặc Thiên nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ về mục đích của bọn họ.
Kiều Hạc đứng một bên, không dám quấy rầy nàng.
Ánh mắt anh rơi vào giữa hàng lông mày đang cau lại của Mặc Thiên.
Không biết kẻ địch mà nhà họ Cố đang đối mặt, rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào…
Mà đến cả tiểu thần tiên lợi hại như vậy, cũng phải bó tay…
Lục Liễu nằm trên đất kêu rên.
Hắn khàn giọng, cố hết sức hét lên tên mình.
Đám người hầu cuối cùng cũng nhận ra là hắn.
Lúc này mới vội vàng cứu giúp.
Hoảng loạn khiêng con quạ đen cháy khét nằm dưới đất vào biệt thự.
Lục Liễu thật sự uất ức!
Dù thân thể hắn bị nướng cháy, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
Lũ ngu ngốc này, ít nhất cũng phải tìm cái khăn phủ lên cho hắn chứ!
Vậy mà lại để hắn lõa thể phơi bày trước mắt bao người thế này, mặt mũi hắn để đâu cho được!!!
Nhưng mà, nỗi lo của Lục Liễu thật sự là dư thừa.
Bởi vì người trong biệt thự này, ai nấy đều đã nhìn thấy hết cả rồi.
Không ai thoát khỏi cảnh bị “rửa mắt” một phen.
Người hầu khiêng Lục Liễu vào phòng.
Cố Hương Vi bực bội quay mặt đi, “Mau lấy chăn đắp cho Lục Liễu sư phụ đi!”
Đám người hầu nghe vậy, lúc này mới sực nhớ ra.
Họ vội lấy một tấm ga trải giường màu trắng, quấn Lục Liễu lại, chỉ để lộ mỗi cái đầu đen thui bên ngoài.
Lúc này Cố Hương Vi mới quay đầu nhìn Lục Liễu.
Bộ dạng hắn thật quá kinh dị, cứ như một cái xác cháy đen…
Cố Hương Vi không ngờ, lúc Mặc Thiên không có ở nhà, nhà họ Cố lại có thể khiến Lục Liễu bị thương thảm đến thế.
Vậy thì chuyện ban ngày cô ta dám đối đầu với nhà họ Cố, chẳng phải là…
Sắp gặp họa rồi sao…
Càng nghĩ Cố Hương Vi càng lo lắng, vội hỏi:
“Lục Liễu sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải con tiện nhân Mặc Thiên đã giăng bẫy gì đó trong nhà không? Sao cô ta không có nhà mà ông vẫn bị thương nặng thế này!”
Vịt Bay Lạc Bầy
Lục Liễu nghe vậy liền lắc đầu.
Hắn khàn giọng nói:
“Không thể nào, đạo pháp của con nhóc đó không mạnh đến thế! Chắc chắn là nó có pháp khí nào đó mà chúng ta không biết. Gặp phải kết giới, trận pháp phản phệ lại mới ra nông nỗi này.”
Cố Hương Vi nghe vậy, bán tín bán nghi nhìn hắn.
Lão già này trông như vừa bị pháo nổ tung vậy…
Thế mà còn đòi bảo vệ cô ta…
Cô ta bĩu môi đầy khinh thường:
“Lục Liễu sư phụ, ông nói làm phép một tháng là có thể khiến nhà họ Cố sụp đổ, mọi thứ thuộc về nhà họ Cố sẽ là của tôi. Vậy mà mới ngày đầu tiên, ông đã ra nông nỗi này. Kết quả là tôi còn bị nhà họ Cố cạch mặt! Chẳng phải ông đang hại tôi sao! Còn nữa, giờ ông bị thế này, ai còn bảo vệ tôi chứ? Cái tên đồ đệ ngốc nghếch của ông, tôi không dám trông mong đâu!”
Cố Hương Vi bắt đầu nghĩ đến chuyện dọn khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Lục Liễu nằm trên giường, nghiêng đầu lườm cô ta.
Năm đó rốt cuộc là ai đã tìm một đứa ngu ngốc như thế này…
Cài cắm vào nhà họ Cố chứ?
Chỉ cần tìm một đứa thông minh thôi, nhà họ Cố giờ đã tiêu rồi.
Lục Liễu thực sự thấm thía cái gọi là “A Đẩu không đỡ nổi”.
Cuối cùng hắn chỉ lạnh lùng nói một câu:
“Nhớ mang theo bùa hộ thân, bất kể lúc nào cũng không được tháo xuống!”
Nói xong câu đó,
Lục Liễu không buồn nói thêm lời nào với con ngốc này nữa.
Hắn run rẩy vươn bàn tay đen sì như móng gà, kéo tấm ga trắng lên, tiện thể trùm kín cả mặt mình lại…
Mắt không thấy thì lòng không phiền.
Giờ thì cứ để hắn yên tĩnh chờ xe cấp cứu đến vậy…