Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 248: Quái vật gì mà “oẳng oẳng oẳng”?

Cập nhật lúc: 2025-04-07 16:18:47
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Liễu bị người ta đẩy vào trong.

Toàn thân đen sì, nghiêng người ngồi trên xe lăn, đầu tóc cũng bị cạo sạch, từ nửa đạo sĩ biến thành một tên… hòa thượng giả.

Hắn vừa nhập viện, đã bị viện trưởng chửi cho một trận té tát.

Nói hắn “hộ giá bất lực”, lập tức lệnh cho hắn cút về bảo vệ Cố Hương Vi.

Nhưng cô ta đã bị bắt rồi.

Bảo vệ cái gì nữa chứ?

Lục Liễu không hiểu nổi. Rõ ràng bọn họ chỉ phụ trách bảo vệ nhà Tam thúc.

Sao viện trưởng lại nổi trận lôi đình khi con bé giả nhà họ Cố bị bắt đi?

Lục Liễu chỉ mới nằm viện được một ngày.

Thế mà đã bị ép xuất viện.

Hắn vừa vào biệt thự, thấy Ngọc Trúc thì lập tức dặn dò:

“Thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị xuất phát, mang theo phất trần của ta. Ta đi qua bên kia trước, tìm hai tên nhóc kia hỏi vài câu.”

Nói xong, hắn bảo người đẩy mình qua sân sau.

Lục Liễu truyền âm từ xa.

Chẳng mấy chốc, tín hiệu đã được gửi đến hai tên nhóc kia.

Hai đứa nhóc chạy như bay ra sân sau.

Rồi như hai con khỉ nhỏ, đu bám lên hàng rào, gọi khe khẽ:

“Sư phụ! Sư phụ!”

Lục Liễu nghe thấy tiếng gọi, trên mặt nở nụ cười.

Nhìn hiền từ như người tốt.

“Ác Bá, Ma Vương, sư phụ hỏi hai đứa, có phải cô các con cũng lén lút theo về rồi không?”

“Không có!”

“Cô ở dưới giếng, ‘ộp ộp ộp’!”

“Bà ở trong nhà, ‘oa oa oa’!”

Hai đứa nhóc nói rất nghiêm túc, không hề có vẻ giả bộ.

Lục Liễu nghe xong, mặt lộ vẻ đắc ý.

Xem ra con bé kia cũng không có bản lĩnh gì ghê gớm, không thể nào phá được trận Bồng Tinh mà viện trưởng bố trí ở Đại Đạo Thôn.

Trận Bồng Tinh chia làm ba tầng: Thượng trận, Trung trận, và Hạ trận.

Trận đặt tại Đại Đạo Thôn là Trung trận, có thể phóng ra Âm Sát khí, khống chế hàng ngàn người, khiến họ có cùng tư duy.

Còn hôm nay, hắn dùng để đối phó nhà họ Cố chính là Hạ trận.

Vẫn là nhờ Âm Sát khí, giúp hoàn thành nốt pháp thuật còn dang dở trên lư hương thơm nến.

Nếu trận pháp Hạ trận hôm nay thành công, không chỉ đẩy nhanh tiến trình thay đổi mệnh cách của nhà họ Cố, mà còn khiến tính tình của họ trở nên hung bạo, thuận tiện để thao túng Lão Lục ly hôn.

Khoảnh khắc Lão Lục ly hôn, chính là điểm ngoặt khiến nhà họ Cố lao dốc.

Còn lại chỉ là độ dốc—thời gian càng gần, dốc càng đứng, nhà họ Cố sẽ sụp đổ càng nhanh.

Miếng bánh ngon béo bở mang tên “nhà họ Cố”, đến lúc đó xem ai có thể nuốt trọn vào bụng.

Lục Liễu suy nghĩ một chút, rồi tiếp tục hỏi hai đứa nhóc:

“Cô các con có để lại thứ gì đặc biệt không? Kiểu như báu vật ấy?”

Nhắc đến báu vật của cô, hai đứa nhóc hiểu rõ hơn ai hết.

“Vòng vàng, khuyên vàng, dây chuyền vàng!”

“Gạch vàng, mũ vàng, bầu rượu vàng!”

Hai đứa thao thao bất tuyệt như đang đọc thực đơn, cực kỳ trôi chảy.

Lục Liễu chỉ nghe thôi đã thấy trước mắt lấp lánh vàng chóe.

Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia, cần nhiều vàng như vậy để làm gì chứ?

Cuối cùng chẳng phải cũng phá hết sao.

Nếu nó không quay lại, đống của cải này đương nhiên sẽ thuộc về Cố Hương Vi một cách hợp lý.

Dù nhà họ Cố có phá sản, tài sản trong tay Cố Hương Vi cũng không mất đi, những thứ này cũng sẽ không rơi vào tay kẻ khác.

Nhưng nếu nhà họ Cố thật sự sụp đổ, ai biết được số tiền kia sẽ rơi vào túi ai chứ?

Lục Liễu đau lòng vì số vàng, khoanh tay thở dài.

Một lúc sau, hắn lại đổi cách hỏi:

“Sư phụ có chuẩn bị cho hai đứa kẹo tròn màu xanh, nếu trả lời tốt thì sẽ thưởng nhé.

Giờ nói sư phụ nghe, ngoài vàng ra, cô các con còn có vũ khí hay pháp khí gì không?

Ví dụ như bình, dây thừng, quần áo chẳng hạn?”

Lục Liễu dùng kẹo để dụ dỗ hai nhóc bán đứng cô mình.

Hai đứa nhỏ béo ú đang đu trên hàng rào nhìn nhau.

Chỉ trong tích tắc, cả hai đều nghĩ đến cùng một thứ…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-248-quai-vat-gi-ma-oang-oang-oang.html.]

“Quái vật lớn!”

“Cô có quái vật lớn!”

Ba chữ này lập tức khiến Lục Liễu chú ý.

Lần đầu tiên gặp con nhóc c.h.ế.t tiệt đó, hắn đã cảm nhận được linh lực bất phàm quanh người nó.

Nhưng chắc chắn đó không phải là tu vi của bản thân nó, mà là do một linh vật nào đó ký sinh trên người, mới có thể sinh ra loại linh lực hội tụ tinh hoa trời đất như vậy.

Lục Liễu vui mừng đến mức khuôn mặt đen sì cũng sáng lên.

“Quái vật lớn trông thế nào? Tên gì?”

Hai đứa nhóc vừa nghe thấy, lập tức thao thao bất tuyệt kể về hình dáng của Võ Vệ.

Hoàn toàn quên sạch lời mẹ dặn: “Không được nói với người ngoài bất cứ chuyện gì về cô!”

“Lớn lắm! Cao lắm! Một sừng bốn chân!”

“Quái vật màu vàng, có năm cái đuôi!”

Hai đứa nhỏ không coi sư phụ là người ngoài chút nào.

Bán đứng cô mình, bán sạch sẽ từ đầu đến cuối.

Đáng tiếc, có người lại không hiểu.

Lục Liễu nhíu chặt đôi lông mày trọc lóc.

Đây là cái quỷ gì?

Cũng phải thôi, không nhận ra là điều bình thường.

Ngay cả trong sách cũng không ghi chép về Vũ Vệ.

Cuốn sách của Mặc Thiên là bí điển đạo thuật được truyền qua mười bảy đời quán chủ, nếu không phải vậy thì cũng chẳng thể ghi lại sinh vật cổ đại trong truyền thuyết này.

Lục Liễu mờ mịt.

Hắn lại hỏi: “Quái vật lớn tên là gì?”

“Tên là ‘oẳng oẳng oẳng’!”

”???”

Lục Liễu còn mờ mịt hơn.

Hai đứa nhỏ bắt đầu tranh nhau bắt chước động tác và tiếng kêu của Vũ Vệ, xem ai bắt chước giống hơn.

Giọng cả hai cao vút, the thé như chíp bông, thi nhau “oẳng oẳng oẳng” không dứt.

Lục Liễu nghĩ mãi không ra, vội lấy điện thoại tra Baidu.

Nhưng Baidu cũng ngu ngơ y như hắn…

Không tìm ra gì cả.

Đúng lúc đó, từ phía hai nhóc con, truyền đến tiếng gọi của Diêu Phán Nhi.

Lục Liễu không dám chậm trễ.

Trước khi rút đi, hắn mau chóng dặn dò:

“Dưới gốc cây quế phía đông, sư phụ có để kẹo cho hai đứa, nhớ ăn nhé. Còn có một tấm bùa, nhớ dán vào góc đông nam trong phòng của cô. Như vậy, sư phụ có thể học được đạo pháp của cô, sau này sẽ dạy lại hết cho hai đứa! Nhưng không được kể với ai đâu đấy!”

Lục Liễu dịu dàng nói với hai đứa trẻ xong, liền im lặng rút lui.

Trong đầu hắn vẫn quanh quẩn một câu hỏi:

“Quái vật lớn đó… rốt cuộc là cái gì…”

Diêu Phán Nhi đứng bên cửa sổ, từ xa quay video hai đứa nhỏ rồi gửi cho Mặc Thiên.

“Thiên Thiên, có cần chị đi theo không?”

“Không cần.” Mặc Thiên thuận miệng đáp.

Tay cô không ngừng lật những thanh gỗ, đồng tiền, tính toán tung tích tro cốt của sư phụ.

Diêu Phán Nhi trong lòng sốt ruột, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, ngoan ngoãn nghe lời.

Cô vừa nhìn, liền thấy hai đứa trẻ đang diễn tả động tác gì đó.

Chẳng bao lâu, Diêu Phán Nhi cũng nhận ra—

Hai nhóc đó đang mô tả Vũ Vệ!

Diêu Phán Nhi lập tức căng thẳng: “Thiên Thiên, Lục Liễu hình như đang điều tra về Vũ Vệ! Đông Đông và An An đang kể cho hắn nghe!”

Mặc Thiên nghe vậy, tay dừng lại, ánh mắt dán chặt vào màn hình, nhìn hai đứa cháu.

Một lúc lâu sau, cô mới nói:

“Đi gọi chúng lại.

Lần này nếu Lục Liễu còn cho kẹo, nhất định phải giật lấy!”

“Được!”

Diêu Phán Nhi nói xong liền cầm điện thoại chạy xuống lầu.

Mặc Thiên đứng đó, mặt không biểu cảm.

Vịt Bay Lạc Bầy

Suy nghĩ về điều gì đó.

Không lâu sau, cô ném đồng tiền trong tay đi.

Đây là lần bói thứ một trăm.

Vẫn không tìm thấy tung tích tro cốt của sư phụ…

Loading...