Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 249: Mặc Thiên: Chị là Tứ Tẩu của em sao? Tứ Tẩu: Không phải.

Cập nhật lúc: 2025-04-07 16:22:11
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Phi đi đi lại lại bên ngoài sân nhà Cố Hương Vi, tiện thể dò la tình hình nhà họ Cố — nhà có ai đến, ai đi, bên trong lại bày trò gì nữa, tóm lại chuyện lớn chuyện nhỏ, cậu đều phải kịp thời báo cáo cho Mặc Tiên Tiên.

Diệp Phi vừa xoa tay vừa hít khí lạnh, đứng trong gió rét.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mình đang làm tất cả vì thiếu phu nhân tương lai, trong lòng cậu lập tức thấy tất cả đều xứng đáng.

Tuy thiếu phu nhân đã về nhà, nhưng mấy ông anh của cô ấy nhìn qua chẳng ai đáng tin cậy cả.

Cậu phải khiến thiếu phu nhân cảm nhận được hơi ấm gia đình, có thế mới sớm giúp thiếu gia theo đuổi được người ta!

Diệp Phi càng nghĩ càng cảm động chính mình, hít mũi một cái rồi tiếp tục bước đi trong gió.

Đúng lúc đó, một chiếc xe từ nhà họ Cố lao ra, chạy thẳng về phía ngoài.

Diệp Phi đứng bên đường, ghi nhớ biển số xe trong đầu, định lát nữa sẽ gửi cho thiếu gia.

Nhưng biển số xe này suýt chút nữa lấy luôn mạng cậu!

Không hiểu sao chiếc xe đó lại phóng thẳng về phía cậu như thể muốn đâm.

Diệp Phi giật mình, may mà thân thủ nhanh nhẹn, kịp lách người tránh sang bên, vừa đủ thoát khỏi cú va chạm.

Chiếc xe cũng lập tức phanh gấp tại chỗ.

Diệp Phi mắt bốc lửa, khuôn mặt sẹo dữ tợn, bước tới gõ rầm rầm vào cửa kính xe.

Cửa kính xe hạ xuống, bên trong là người phụ nữ mà cậu từng thấy trong đoạn video giám sát ở thôn Đại Đạo.

Người phụ nữ đó lạnh lùng, thậm chí không thèm liếc cậu cái nào:

“Anh cản đường rồi.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Diệp Phi: “???”

Người phụ nữ này bị điên à?

Cậu nhếch miệng, tức giận nói:

“Đường rộng thế này, cô không đi được à? Phải lao vào người khác cho bằng được à?!”

Người phụ nữ: “Ừm.”

Diệp Phi: “……”

Chỉ một tiếng “ừm” đã khiến mọi lời chửi rủa của Diệp Phi nghẹn ngay cổ họng.

Cậu siết chặt nắm tay, tức đến mức suýt phun máu.

Không biết nên chửi thế nào cho hả giận.

Người phụ nữ thấy cậu im thì cũng chẳng nói thêm lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm.

Một lát sau, trong xe vang lên giọng một người đàn ông lớn tuổi:

“Ngọc Trúc, lái xe đi.”

Người phụ nữ lập tức thu lại ánh mắt, kéo cửa kính lên, đạp ga rời đi.

Không thèm liếc Diệp Phi một cái.

Diệp Phi tức đến mức đầu muốn bốc khói, định gọi điện báo cảnh sát tố cáo tội gây tai nạn rồi bỏ chạy.

Nhưng cúi đầu xuống lại phát hiện dưới đất có thứ gì đó.

Cậu cúi người nhặt lên xem, hóa ra là một tờ bùa vàng đã cũ nát.

Diệp Phi nhìn tờ bùa một cách mơ hồ, suy nghĩ một lúc rồi từ bỏ ý định báo cảnh sát.

Mang tờ bùa đó về biệt thự, đưa cho thiếu gia xem.

Vì hôm qua từng có lần Ngọc Trúc “thả nước”, nên Kiều Hạc lập tức nghĩ rằng cô ta đang cố gắng truyền tin cho họ.

Kiều Hạc liền chạy đi gọi Mặc Thiên.

Chỉ thấy cô đang ngồi đờ đẫn giữa một đống thẻ gỗ và tiền xu, không biết đang suy nghĩ gì.

Kiều Hạc bước tới, đưa tờ bùa cho Mặc Thiên:

“Ngọc Trúc suýt nữa đ.â.m phải Diệp Phi ngoài kia, nhưng cô ấy đã lén để lại một tờ bùa.”

Nghe vậy, Mặc Thiên ngẩng đầu lên.

Cô không nhận lấy mà chỉ liếc qua, lập tức nhíu mày.

Đây không phải là bùa chú gì cả, mà là tiền giấy của đạo quán Đại Đạo.

Do không ai dâng hương, cũng chẳng ai đến cúng, nên số tiền giấy đó đã tồn kho mấy chục năm, cũ nát vô cùng…

Tờ giấy này còn già hơn cả tuổi của cô.

Mặc Thiên lập tức hiểu ý mà Ngọc Trúc muốn truyền đạt.

Cô lập tức đứng dậy, trong mắt lóe lên ánh sáng như sao trời.

“Lục Liễu đã đến thôn Đại Đạo. Chúng ta phải quay về trước hắn!”

Diệp Phi lái xe, ba người cùng nhau đến thôn Đại Đạo.

Địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối.

Diệp Phi chọn toàn đường tắt mà đi, rất nhanh đã vượt lên trước Lục Liễu và đám người của hắn.

Khi đến thôn Đại Đạo, Mặc Thiên lập tức chạy thẳng đến giếng cạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-249-mac-thien-chi-la-tu-tau-cua-em-sao-tu-tau-khong-phai.html.]

Trước khi đi, cô còn dặn dò Kiều Hạc một nhiệm vụ:

“Các anh đến căn nhà cũ, quét sạch lớp đất trên phần mộ ở hậu viện đi, không được để lại chút dấu vết nào! Dọn xong thì tìm nơi ẩn nấp, đừng để Lục Liễu biết các anh từng đến đây. Phải nhanh, nếu bị hắn bắt được, nhất định sẽ bị hắn cạo trọc đầu.”

Kiều Hạc: “……”

Diệp Phi: “……”

Hai người lập tức cảm thấy trên đầu như có luồng gió lạnh lướt qua.

Nghĩ đến bộ dạng của Cố Hương Vi và Kiều Tuấn Phong, hai người không dám chậm trễ thêm chút nào.

Lập tức lên xe, phóng thẳng về phía căn nhà cũ.

Mặc Thiên nhìn hai người rời đi, rồi nhẹ nhàng nhảy thẳng xuống giếng.

Ngồi xuống, lại bắt đầu ngắm trời từ đáy giếng…

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ở thôn Đại Đạo.

Cứ nhìn như thế…

Không lâu sau, cô lại cảm nhận được luồng âm khí mãnh liệt từ bốn phía kéo đến.

Mặc Thiên ngồi kiết già, nhẹ nhàng khép mắt lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.

Lục Liễu lão già kia…

Lần này ông đến rồi, thì đừng hòng rời đi!

Lục Liễu đến thôn Đại Đạo.

Vừa bước vào đã cảm nhận được âm khí tràn ngập khắp nơi.

Hắn gật đầu hài lòng, càng thêm khâm phục đạo pháp của viện trưởng.

Âm khí nặng đến thế này, chỉ có viện trưởng đích thân ra tay mới có thể thiết lập một pháp trận lợi hại như vậy.

Lục Liễu ngồi trong xe, thỏa mãn nhìn ra ngoài.

Tuy hắn không biết Mặc Thiên đã đặt pháp khí gì ở nhà họ Cố, nhưng lần này hắn nhất định phải khiến con nhóc kia không thể tiếp tục cản đường bọn họ nữa!

Ngọc Trúc lái xe đến bên giếng cạn.

Cô đỡ Lục Liễu xuống xe, đặt ông ta vào xe lăn, đẩy đến bên giếng.

Lục Liễu chống tay lên thành giếng, cúi đầu nhìn xuống.

Giếng không sâu lắm, dưới ánh trăng vẫn có thể thấy được cô bé đang ngồi bên dưới.

Lục Liễu khẽ cười lạnh, gọi xuống giếng:

“Con nhóc thối, sống dưới giếng thế nào? Vốn dĩ mày chẳng phải người nhà họ Cố, thì sao còn xen vào chuyện của họ làm gì? Chỉ uổng công vô ích, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nhà họ Cố diệt vong.”

Hắn tỏ ra như kẻ chiến thắng, mỉa mai người đang ở dưới đáy giếng.

Mặc Thiên nghe thấy giọng nói liền mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Một lúc sau, cô lười nhác hỏi:

“Ông bị đen thế kia, bị sét đánh à? Thấy chưa, làm việc xấu thì kết cục cũng như vậy thôi.”

Lục Liễu: “……”

Con nhóc thối, đến lúc này rồi mà còn mạnh miệng.

Để xem mày cứng miệng được bao lâu!

Lục Liễu cười khẩy một tiếng, lôi từ trong túi ra một chai thuốc sứ trắng nhỏ, mở nắp.

Một mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ bên trong.

Ngọc Trúc đứng sau hắn, ánh mắt chăm chăm nhìn vào lọ thuốc, trong mắt hiện lên sát ý lạnh băng.

Lục Liễu hoàn toàn không nhận ra ánh nhìn đó.

Hắn cúi người xuống miệng giếng, cười khẩy:

“Con nhóc thối, tất cả đều do mày tự chuốc lấy. Thù của Phúc Đức Đạo Viện, tao còn chưa tính với mày! Mày nên cảm ơn vì trong người mày vẫn còn dòng m.á.u họ Cố, nếu không thì bây giờ, đến hít thở cũng chẳng có cơ hội. Nhưng để ngăn mày tiếp tục gây chuyện, tao phải dùng liều mạnh với mày.”

Vừa nói, Lục Liễu vừa lật ngược chai, để miệng chai hướng xuống, rắc một thứ bột đen vào giếng.

Cùng lúc đó, miệng hắn bắt đầu lẩm bẩm đọc chú.

Nhưng chú mới đọc được nửa chừng, Lục Liễu đột nhiên cảm thấy trên đầu đau nhói như bị kim châm.

Hắn giật mình, đầu từ từ quay lại, nhưng chưa kịp nhìn rõ người phía sau là ai…

Đã ngất lịm, ngã nhào xuống đất.

Ngọc Trúc lạnh lùng liếc hắn một cái, đứng bên miệng giếng chờ người bên dưới.

Mặc Thiên ở dưới giếng cũng ngơ ra.

Cái quái gì vậy? Người mình đánh người mình à?

Cô chỉ ngẩn ra vài giây rồi nhanh chóng bám vào thành giếng leo lên.

Vừa lên đến nơi, cô nhìn chằm chằm vào Ngọc Trúc, nghiêm túc hỏi:

“Này, chị là Tứ Tẩu của tôi hả?”

Ngọc Trúc lạnh lùng liếc trắng mắt một cái, sau đó thốt ra hai chữ:

“Không phải.”

Loading...