Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 253: Lão Thất ở nhà đàn ông? Các anh trai: Nhịn rồi!
Cập nhật lúc: 2025-04-08 17:28:36
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đầu óc của Cố Bạch Dã còn đang đơ ra, Mặc Thiên đã xoay người đi tới bên cạnh xe của Kiều Hạc, kéo cửa xe ra định lên xe.
Cố Bạch Dã vừa nhìn thấy, lập tức hoàn hồn lại.
Căn bản còn chưa kịp hỏi vì sao em gái mình lại luôn ở Bắc Kinh.
Vịt Bay Lạc Bầy
Anh ta lập tức lao vọt tới, nắm lấy tay em gái mình:
“Thiên Thiên, lên xe của Lục ca đi, nhà mình cũng không thể cứ làm phiền nhà họ Kiều mãi được, ngoan nào, đi với anh.”
Cố Bạch Dã vừa dỗ vừa kéo, định lôi Mặc Thiên đi.
Nhưng Mặc Thiên chỉ khẽ giật nhẹ, đã dễ dàng rút tay về.
Cô phất tay với Cố Bạch Dã:
“Không được, em còn chuyện phải nói với Kiều Hạc. Lục ca tự lái xe về đi, hoặc là anh kéo theo Diệp Phi về cũng được.”
Cố Bạch Dã: “……”
Diệp Phi: “……”
Hai người bọn họ cảm nhận rõ ràng một luồng ghét bỏ không che giấu nổi…
Mặc Thiên mặc kệ bọn họ, quay người lên xe.
Kiều Hạc quay đầu lại, nhún vai với Cố Bạch Dã, sau đó cũng lên xe…
Cố Bạch Dã trơ mắt nhìn hai người kia.
Trong đầu bốc khói, trong lòng thì lạnh lẽo, cả người rơi vào trạng thái nửa nóng nửa lạnh.
Diệp Phi bên cạnh anh ta, lúc này gương mặt có vết sẹo cũng lộ ra mấy phần dữ tợn.
Diệp Phi liếc nhìn Cố Bạch Dã, nhe răng cười:
“Lục thiếu gia , lần sau ngài đừng tới nữa, tôi làm tài xế cũng ổn lắm, ngài đừng hại tôi thất nghiệp.”
Nói xong, Diệp Phi cũng chạy về vị trí lái xe.
Nhấn ga một cái, xe lập tức lao đi.
Chỉ còn lại mình Cố Bạch Dã đứng đó, ăn đủ khí thải của xe.
Còn phải tận mắt nhìn thấy…
Em gái ruột nhà mình, cứ thế bị lão cáo già Kiều Hạc dẫn đi mất…
Cố Bạch Dã tủi thân siết chặt áo khoác trên người.
Có chuyện gì mà chỉ có thể nói với Kiều Nhị, không thể nói với anh trai ruột của mình chứ…
Quả thật Mặc Thiên có việc muốn nói với Kiều Hạc.
Không lừa Lục ca của cô.
Mặc Thiên vừa lên xe, liền kể lại những lời mà Ngọc Trúc đã nói cho Kiều Hạc nghe.
Về cách hóa giải nguy nan của nhà họ Cố, cô tuyệt đối không thể nói cho các anh trai mình biết.
Lỡ đâu bọn họ vì tiền mà đi bắt cả chị dâu về, thì chẳng phải cô phải đại khai sát giới sao…
Thế nên Mặc Thiên chỉ có thể bàn bạc với Kiều Hạc.
Kiều Hạc nghe xong, suy nghĩ hồi lâu, mới hỏi ra một vấn đề khiến anh ta băn khoăn:
“Người mượn vận đó, mượn vận khí của nhà họ Cố còn chưa đủ, còn muốn mượn cả nhà họ Trương, nhà họ Vạn, hắn định làm hoàng đế chắc?”
Cái vận khí giàu sang ngút trời đó, nếu rơi hết vào tay một người, thì người đó giàu đến mức nào chứ?
Trong đầu Kiều Hạc hoàn toàn không nghĩ ra được ai lại là người như vậy.
Nhà họ Cố, nhà họ Trương, nhà họ Vạn, thậm chí ngay cả Sở Dương gặp chuyện có khi cũng là đối tượng bị mượn vận.
Người này rốt cuộc muốn làm gì?
Nếu như là mấy trăm năm trước, Kiều Hạc nhất định sẽ đoán rằng người này muốn tạo phản, làm hoàng đế…
Mặc Thiên nghe Kiều Hạc hỏi vậy.
Thuận miệng đáp:
“Vậy thì phải đi hỏi Tam thúc của anh rồi?”
“Tam thúc tôi? Kiều Thiên Thắng?”
Kiều Hạc nhíu mày đầy khó hiểu:
“Ông ta nghèo đến mức suốt ngày tới đòi tiền ông nội tôi tiêu, mượn vận chẳng lẽ cũng là kiểu vay nặng lãi, phải trả tiền lời à?”
Mặc Thiên nghi hoặc nhìn Kiều Hạc:
“Anh với hắn cùng một phe à?”
Kiều Hạc: “…”
Anh biết rõ, Lục Liễu và Ngọc Trúc đều là người của Kiều Thiên Thắng.
Nhưng anh thật sự chưa từng ngửi thấy mùi tiền trên người Tam thúc…
Tam thúc ở chỗ nào nhìn cũng chẳng giống người giàu có.
Tài sản thì tất nhiên là có, mấy căn biệt thự là tiêu chuẩn cơ bản của người nhà họ Kiều.
Nhưng vay mượn vận khí của nhiều người như vậy, mà tài sản vẫn chỉ có tí tẹo đó… chẳng lẽ vay xong đều biến thành tiền âm phủ hết rồi à…
Kiều Hạc không dám nói thêm.
Bị cô xếp chung một phe với Tam thúc, anh còn sợ kéo thấp giá trị tài sản của mình xuống ấy chứ…
Kiều Hạc nghĩ ngợi một lát mới nói với Mặc Thiên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-253-lao-that-o-nha-dan-ong-cac-anh-trai-nhin-roi.html.]
“Để tôi đi tra thử tài sản dưới tay Tam thúc. Nhưng mà… ông ấy thật sự không tính là đại phú hào đâu.”
Mặc Thiên không lên tiếng.
Cô khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Kiều Hạc.
Cô không hiểu rõ Kiều Thiên Thắng.
Cũng không biết lời Kiều Hạc nói là thật hay giả.
Nhưng không hiểu sao… cô lại tin lời anh nói.
Mặc Thiên không nói thêm gì nữa.
Trên xe rơi vào sự im lặng lúng túng.
Trong đầu Kiều Hạc bắt đầu lọc lại từng gương mặt đã từng xuất hiện trên kênh tài chính.
Nhưng suốt dọc đường suy nghĩ, cũng không tìm ra được người nào giàu có một cách kỳ quặc như vậy…
Vậy thì vận khí đã vay mượn kia… rốt cuộc đi đâu rồi?
Về tới Thượng Kinh.
Kiều Hạ đưa Mặc Thiên về nhà.
Cố Bạch Dã đã lái xe như bay vượt qua xe họ, còn về tới nhà trước để báo tin cho người nhà họ Cố.
Cả nhà, ba giờ sáng đã lục tục bò dậy từ trong chăn ấm.
Ngay cả Cố Hoằng Thâm cũng từ chỗ ở của mình vội vàng chạy về.
Mọi người đều đứng chờ trong sân, mong ngóng nhìn ra ngoài, chờ đợi, trông ngóng, nghênh đón Mặc Thiên trở về nhà.
Lần trước con bé từ Đại Đạo Thôn về, chẳng ai ra đón lấy một người, thậm chí còn không nhận ra nó.
Lần này là lần thứ hai về, nhà họ Cố nào dám lơ là.
Nếu không phải vì đang giữa đêm khuya, e rằng đã đốt pháo tưng bừng để chào đón lão Thất nhà mình về rồi.
Mặc Thiên vừa bước vào cửa.
Vèo một cái, bị người ta vây chặt.
Tô Như Lan nước mắt lưng tròng nhìn con gái mình:
“Thiên Thiên, rốt cuộc là sao vậy, có phải do Cố Hương Vi hại con nên mới phải ở lại Đại Đạo Thôn không? Mẹ nói con nghe này, mấy anh trai với cháu trai nhỏ đã báo thù cho con rồi, Cố Hương Vi bị bắt vào rồi! Còn không biết là ai cạo trọc đầu cô ta nữa, làm ác nhiều thì phải gặp quả báo thôi!”
Mặc Thiên nghe vậy, vẻ mặt thản nhiên đáp:
“Con biết, đầu Cố Hương Vi là con cạo đấy.”
Cả nhà họ Cố: “?????”
Gì cơ???
Mặc Thiên về Thượng Kinh từ bao giờ vậy?
Cố Bạch Dã lúc trước về vội quá, cũng chưa kịp kể cho người nhà biết chuyện Mặc Thiên nói là cô vẫn luôn ở Thượng Kinh.
Dĩ nhiên, anh cũng chỉ biết có vậy.
Không rõ Mặc Thiên quay về bằng cách nào, quay về lúc nào.
Tô Như Lan lo lắng nắm lấy tay Mặc Thiên:
“Thiên Thiên, con ở Thượng Kinh à? Sao không về nhà?”
“Con về nhà thì Cố Hương Vi đâu dám làm chuyện xấu nữa.” Mặc Thiên thuận miệng đáp.
Tô Như Lan gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lại tiếp tục hỏi:
“Thế mấy hôm nay con ở đâu?”
“Ở nhà anh ấy.” Mặc Thiên tiện tay chỉ Kiều Hạc.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Kiều Hạc.
Từng luồng sát khí lạnh thấu xương quét qua, lạnh đến mức khiến người ta run rẩy…
Kiều Hạc chỉ cảm thấy cổ mình lạnh toát…
Giờ anh còn có thể nói gì được nữa?
Chuyện này còn giải thích nổi sao…
Nếu không phải dưới tay anh còn đang nắm giữ mạng của hai người nhà họ Cố, sợ rằng người nhà họ Cố đã tiễn anh lên đường ngay tại chỗ rồi…
Tất nhiên, nhà họ Cố cũng là người biết lý lẽ.
Mặc Thiên không có bạn bè khác, quả thật chỉ có thể nhờ Kiều Hạc giúp đỡ.
Lý lẽ thì ai cũng hiểu.
Nhưng lão Thất nhà mình lại ở nhờ nhà đàn ông khác, trong lòng bọn họ không khỏi hoảng hốt…
Người nhà họ Cố mắt đầy sát khí mà “cảm ơn” Kiều Hạc.
Kiều Hạc nào dám nhận lấy ân tình này.
Giờ anh chỉ muốn cảm ơn mấy vị anh trai nhà họ Cố không g.i.ế.c mình ngay tại chỗ thôi…
Kiều Hạc vội vàng chào mọi người rồi rời khỏi nhà họ Cố.
Lúc này nhà họ Cố cũng không dám nói nhiều với Mặc Thiên nữa, trời đã quá khuya, Tô Như Lan vội kéo cô bé về phòng ngủ.
Nhưng giấc ngủ này chỉ kéo dài được hai tiếng.
Cửa lớn nhà họ Cố lại bị người ta gõ vang dội.
“Đại sư! Đại sư! Cứu mạng với!”