Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 260: Bàn chuyện cưới hỏi? Đánh nhau trước đã!

Cập nhật lúc: 2025-04-09 04:50:15
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người sao lại cãi nhau?

Chuyện này phải kể từ hai nhóc tì thích hóng chuyện.

Ban đầu hai bà mẹ dẫn theo Diêu Phán Nhi ngoan ngoãn ít nói, bầu không khí tạm coi như hòa thuận.

Kết quả hai nhóc kia rầm rầm chạy đến, mỗi đứa ngồi lên người bà ngoại với mẹ, rồi bắt đầu… coi bói cho Giang Chi Vân.

“Con trai cô, sống chẳng được bao lâu nữa.”

“Con gái cô, đường tình duyên trắc trở.”

“Nhà cô, xui xẻo xui xẻo.”

“Cô cháu, không cưới đâu, không cưới đâu.”

Hai nhóc vừa dứt lời, sắc mặt Giang Chi Vân lập tức thay đổi.

Vốn dĩ bà còn giữ phép lịch sự, định chủ động hàn gắn lại quan hệ với nhà họ Kiều.

Lỡ như Kiều Hạc thật sự có ý đó, thì hai bên cũng đỡ ngại nhau.

Dù gì bà cũng chưa từng nghĩ con trai mình lại cưới một cô gái kiểu như thế… Ờ thì, con gái.

Nhưng Mặc Thiên là ân nhân cứu mạng của nhà họ Kiều.

Nếu hai đứa thật sự thích nhau.

Dù có hơi… thiếu học một chút, thì cũng chẳng phải chuyện to tát…

Nhưng ai ngờ gia đình này lại dạy con kiểu gì kỳ cục đến thế!

Suốt ngày nhồi nhét mấy thứ gì cho con nít! Hai đứa bé chưa tới bốn tuổi thì biết cái gì, rõ ràng là người lớn xúi giục tụi nhỏ nói!

Giang Chi Vân tức đỏ cả mắt.

Nghiêm giọng hỏi: “Ai dạy tụi con nói vậy? Người lớn trong nhà con dạy hả?”

Miệng hai nhóc con lập tức bị bà ngoại và mẹ bịt lại.

Tô Như Lan vốn đang cảm thấy áy náy, định lên tiếng xin lỗi.

Nhưng vừa nghe Giang Chi Vân trách móc như vậy, bà liền cau mày: “Mẹ Kiều đây à, tụi nhỏ chỉ nói bậy thôi, làm gì có ai trong nhà tôi dạy như thế!”

Bà vừa dứt lời, nhóc Đông Đông liền kéo tay bà ra, nói to:

“Không nói bậy! Là thật đó!”

Nhóc An An bị bịt miệng nên nói không rõ, nhưng vẫn cố phát ra mấy tiếng nghèn nghẹt:

“Cô… xui… không cưới!”

Giang Chi Vân nghẹn họng không biết nói gì luôn.

Một lúc sau, bà mới bật cười khẩy một tiếng:

“Không cưới thì thôi! Nhà tôi xui? Thế nhà cô tốt đẹp lắm chắc!”

Câu này vừa buông ra, là lời qua tiếng lại ngay.

Vốn dĩ nhà họ Cố với nhà họ Kiều đã có hiềm khích từ vụ Cố Hương Vi đòi hủy hôn.

Dù hai bên chưa từng nói toạc ra, nhưng ai cũng hiểu rõ trong lòng.

Chẳng lẽ Giang Chi Vân không biết nhà họ Cố từng chửi Kiều Hạc là đồ yểu mệnh?

Tô Như Lan chẳng lẽ không rõ nhà họ Kiều gọi nhà kia là một đám cặn bã?

Hai nhà này sớm đã nín nhịn nhau lắm rồi.

Vì nể mặt hai ông cụ, mới chưa xé áo xé mặt.

Nhưng giờ hai bà mẹ mới nói vài câu, cộng thêm hai nhóc con thổi thêm dầu vào lửa.

Lời qua tiếng lại mỗi lúc một khó nghe hơn.

Hai bà mẹ nói năng châm chọc, mỉa mai bóng gió, cứ như đấu võ mồm, ai cũng không chịu thua ai.

Cuối cùng, Giang Chi Vân tung ra chiêu độc:

“Chị nhìn lại mấy đứa con trai chị dạy ra đi! Con cả chọc bố vợ tức muốn chết, con ba thì làm vợ cắt tay tự tử, con tư ép vợ nhảy biển! Gả vào nhà chị, sống sót được coi như may mắn lắm rồi! Sao chị không tự xét lại cách dạy con của mình đi!”

Một chiêu đánh trúng yếu huyệt!

Tô Như Lan thua không kịp trở tay.

Nhắc tới chuyện dạy dỗ…

Bà thật sự chẳng còn gì để nói…

Tô Như Lan vừa tủi vừa giận, cố nhịn mà nước mắt vẫn cứ chảy xuống.

Đám anh em nhà họ Cố lập tức bu lại an ủi mẹ.

Bên kia, ông cụ nhà họ Cố và nhà họ Kiều cũng nghe thấy ồn ào.

Vội vã chạy qua.

Hai ông vốn vừa bàn với nhau xong, tính trước tiên cho hai đứa nhỏ đính hôn thử xem, nếu hợp nhau thì cưới gả, kết thân hai nhà.

Ai dè chưa kịp bắt tay nhau, thì hai bà con dâu đã cãi ầm lên rồi.

Hai ông cụ vừa hiểu rõ ngọn ngành liền đen mặt.

Người ta nói “việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-260-ban-chuyen-cuoi-hoi-danh-nhau-truoc-da.html.]

Giờ thì khỏi truyền, chửi thẳng vào mặt nhau luôn rồi!

Cố Chấn Hồng mặt tối sầm lại.

Cụ khom lưng chống gậy, nghiêm giọng nói:

“Lão Kiều, con dâu ông nói vậy thì quá đáng quá rồi! Con dâu nhà tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ nuông chiều tụi nhỏ, đứa nào cũng được dạy dỗ hết sức tận tâm. Sao các người có thể phủ nhận công lao của một người mẹ như thế?”

Sáu đứa cháu nội, đúng là tính cách kỳ quặc từ nhỏ.

Tô Như Lan thật sự đã bỏ ra nhiều tâm sức trong việc nuôi dạy con cái, còn hơn cả nhiều bà mẹ khác.

Sau này, khi Mặc Thiên trở về, người nhà mới phát hiện ra do ảnh hưởng của chiếc nhẫn đeo tay mà tính cách của người nhà họ Cố trở nên cố chấp, bướng bỉnh.

Nhưng nói gì thì nói, sáu đứa con trai tuy hôn nhân lận đận…

Nhưng mỗi đứa đều có thành tựu riêng trong sự nghiệp.

Sao có thể tùy tiện chụp mũ nói một người mẹ dạy con không ra gì được!

Cố Chấn Hồng tuy không trực tiếp trách Giang Chi Vân, nhưng lời lẽ đã quá rõ ràng rồi.

Kiều Kỳ Duệ nghe thấy liền không vui.

Chửi ông thì được, chứ đụng tới con dâu ông thì không xong!

Ông giận dữ chỉ vào hai đứa nhóc đang đứng dưới đất:

“Lão Cố, không phải chắt nội ông là người khơi chuyện trước à? Sao lại đổ lên đầu con dâu tôi? Các người chửi con trai con gái nó, chẳng lẽ con dâu tôi phải giả vờ như không nghe thấy chắc?”

Cố Chấn Hồng nghe vậy thì nhíu mày:

“Sao lại so đo với trẻ con chứ!”

Kiều Kỳ Duệ: “Trẻ con thì chẳng phải do người lớn dạy ra à!”

“Lão Kiều, ông đang bắt nạt con cháu nhà tôi đấy à!”

“Lão Cố, cháu ông hư cũng do ông chiều mà ra thôi!”

“Lão Kiều…”

“Lão Cố…”

Tốt rồi, hai bà mẹ còn chưa cãi xong thì hai ông cụ đã leo lên sàn đấu, cãi còn hăng hơn.

Nếu vừa rồi là con trai hay cháu trai cãi nhau, thì thể nào hai cụ cũng kéo về phạt một trận ra trò.

Nhưng đây là chuyện của hai bà con dâu.

Thế nên hai cụ tuyệt đối không thể để con dâu mình bị bắt nạt.

Thế là chẳng ai chịu nhường ai, cãi đến đỏ mặt tía tai, khí thế hừng hực.

Phòng khách nhà họ Cố cũng rung lên theo tiếng cãi vã.

Hai ông cụ như hai nồi sắt đang sôi trào, chỉ trực bùng nổ.

Người nhà hai bên nhìn vậy thì hoảng lắm, không dám để hai cụ tiếp tục cãi.

Cãi nhau thì không sao, chứ hai ông cụ mà tức đến phát bệnh thì nguy to.

Lập tức, đám con cháu chia nhau ra dàn hòa.

Kiều Hạc đẩy ông nội và bố mẹ sang một bên.

Còn anh cả, anh ba và anh sáu nhà họ Cố thì giữ chặt ông nội và bố mẹ mình sang bên còn lại.

Cuối cùng, hai phe cũng được kéo ra, trận chiến tạm dừng.

Một hồi hỗn loạn rốt cuộc cũng hạ màn.

Con cháu hai nhà đang dỗ dành ông bà cho nguôi giận.

Thì bên ngoài, vẫn có người hóng chuyện không sợ to chuyện.

Chỉ thấy Mặc Thiên đột nhiên bước ra khỏi đám đông.

Cô đi thẳng đến trước mặt Kiều Kỳ Duệ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt ông.

Một lúc sau, cô mới hỏi một câu cực kỳ không đúng lúc: “Ông ơi, nếu ông c.h.ế.t rồi, con trai thứ ba của ông có được thừa kế tài sản không ạ?”

Kiều Kỳ Duệ: “…”

Cả nhà họ Kiều: “…”

Ngay lúc này mà hỏi ra câu đó, không ai không nghĩ là cô đang cố tình khiêu khích cả…

Vịt Bay Lạc Bầy

Chỉ có Kiều Hạc biết, Mặc Thiên thật sự không có tâm cơ gì.

Nhưng lúc này mà nói như thế, rõ ràng là không phù hợp.

Anh vội nháy mắt với cô, còn ra hiệu bảo im miệng.

Mặc Thiên hiểu ý.

Cô gật đầu một cách không biểu cảm, rồi giơ tay chỉ giữa trán Kiều Kỳ Duệ.

“Nơi này của ông… không giống trước nữa. Tự lo cho mình đi, cẩn thận tính mạng.”

Kiều Kỳ Duệ: “…”

Thôi xong!

Không thể cưới!

Cái cô cháu dâu này, thật sự không thể cưới được!

Loading...