Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 272 – Mặc Thiên: Người này là đại thiện nhân à?
Cập nhật lúc: 2025-04-09 06:45:27
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc Thiên nói câu không đầu không đuôi như vậy,
Cố Bạch Dã nghe mà chẳng hiểu mô tê gì.
Anh ta mờ mịt hỏi ngược lại:
“Ai tìm được con gái cơ?”
Tiếc là hỏi cũng như không.
Mặc Thiên hoàn toàn không để ý đến anh, chỉ lo dán mặt vào cửa sổ nhìn vào trong.
Cố Bạch Dã nhìn chằm chằm vào sau gáy con nhóc, bất lực thở dài.
May mà lần này anh có chuẩn bị!
Cố Bạch Dã thò tay vào túi áo khoác,
Mò ra một chuỗi hạt vàng lấp lánh – là một con Hello Kitty bằng vàng nhỏ xíu.
Những kiểu mèo mèo, chó chó, gấu gấu thế này, trong túi anh còn đến 99 con nữa.
Tối qua anh còn gọi chủ tiệm vàng dậy lúc nửa đêm, cố ý nhét đầy “đạn dược” vào túi, chuyên dùng để “công phá” con nhóc nhà mình.
Cố Bạch Dã lôi con mèo vàng ra, giơ trước mặt Mặc Thiên:
“Thiên Thiên, giúp anh nhìn xem trong đó, tên đàn ông kia có phải người tốt không?”
Mặc Thiên vừa thấy vàng, mắt lập tức sáng lên.
Cô “vèo” một cái đứng thẳng dậy.
Đón lấy con mèo vàng, cắn nhẹ một miếng, rồi hài lòng bỏ vào túi xách nhỏ của mình.
“Được, em giúp anh xem.”
Nói xong, Mặc Thiên liền bước vào trong studio.
Hoàn toàn quên mất lời căn dặn của Lục ca: đừng để chị dâu biết…
“Ê, Thiên Thiên, đừng…” Cố Bạch Dã định gọi cô lại.
Vũ Tuyết đã nhấn mạnh cả chục lần là không cho anh đến đây…
Giờ bị bắt gặp tại trận, chỉ sợ phải tự chấm cho mình một bài “Lương lương”. ( là cách dân mạng hay dùng để biểu đạt cảm giác toang rồi, xong đời rồi, lấy cảm hứng từ bài hát 凉凉 của Dương Tử và Trương Bích Thần - một bài nhạc buồn gắn với kết cục bi thương.)
Tiếc là… đã muộn.
Dàn vệ sĩ đứng trong studio nghe tiếng động bên ngoài, lập tức phản ứng nhạy bén, lao ra nhanh như chớp.
Chớp mắt đã vây chặt ba người bọn họ ở cửa.
Cố Bạch Dã thấy vậy, vội kéo Mặc Thiên ra sau lưng.
Sắc mặt lạnh băng, liếc đám vệ sĩ:
“Tôi là chồng của Vũ Tuyết, các người muốn làm gì?”
Vệ sĩ nghe vậy, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, không tiến thêm nhưng cũng không lui bước.
Hai bên đang giằng co thì Vũ Tuyết từ trong studio bước ra.
Người chưa thấy, bụng đã thấy trước.
Dù mới mang thai chưa đến năm tháng, nhưng vì là thai đôi lại thêm dáng người mảnh mai nên bụng cô nhô rõ hơn người bình thường.
Cái bụng tròn vo kia gần như xuất hiện trước cả chủ nhân.
Vũ Tuyết vừa ra đến nơi, nhìn thấy người bị vây thì sững ra một lúc.
Rất nhanh, cô phản ứng lại, gọi vệ sĩ:
“Mấy người này là người quen của tôi, đến tìm tôi, không cần lo lắng.”
Nghe cô nói vậy, đám vệ sĩ mới lùi sang một bên.
Nhưng ánh mắt vẫn đầy cảnh giác.
Vũ Tuyết không thèm để ý đến bọn họ nữa, bước đến trước mặt ba người.
“Nhị gia Kiều, là Thiên Thiên đưa ngài tới sao? Đúng là quý nhân hiếm gặp! Ngoài này lạnh, mời vào trong đã.”
Vũ Tuyết kéo tay Mặc Thiên, lễ độ mời Kiều Hạc vào nhà.
Hoàn toàn phớt lờ Cố Bạch Dã.
Đến tận lúc vào cửa, cô mới quay đầu lại, tặng cho Cố Bạch Dã một cái trợn mắt trắng dã…
Cố Bạch Dã lập tức cảm nhận được… sự ghét bỏ sâu sắc…
Anh tận mắt thấy Vũ Tuyết và mọi người vào trong, đám vệ sĩ cũng theo sau.
Chỉ còn lại mình anh đứng ngoài cửa.
Đường đường là Cố lục gia, đi đâu cũng có tổng giám đốc ra tận cửa đón tiếp, mà giờ lại đứng đây… ngượng chín mặt…
Không một ai thèm để ý tới.
Cố Bạch Dã nghiến răng ken két, trong lòng âm thầm mắng vợ cả vạn lần.
Hồi trước thì câm, không nói câu nào.
Giờ thì khỏi câm rồi, nhưng vẫn không thèm nói chuyện với anh!
Bạo lực lạnh cũng là bạo lực.
Vợ bạo hành chồng, còn muốn ly hôn với anh, anh biết đi đâu mà kêu oan đây!
Cố Bạch Dã mặt đầy tủi thân.
Nhưng vẫn chẳng ai quan tâm.
Cuối cùng, bất đắc dĩ, anh đành lủi thủi bước vào nhà theo…
Sau khi mọi người vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-272-mac-thien-nguoi-nay-la-dai-thien-nhan-a.html.]
Trần Kiến Nghiệp nhìn thấy Mặc Thiên thì ngẩn ra.
Rồi lập tức chắp tay hành lễ:
“Mặc Thiên đại sư, đã lâu không gặp! Hôm nay có may mắn được gặp lại, thật vinh hạnh, thật vinh hạnh!”
Tiếc là ông ta nói xong, Mặc Thiên chẳng buồn để ý.
Vì cô vừa nhận vàng của lão Lục, đã nhận tiền thì phải giải tai cho người ta, chuyện đã hứa thì phải làm.
Cô bước đến trước mặt người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, là Hoa kiều mới hồi hương.
Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt đầy dò xét.
Mặc Thiên thì không kiêng nể gì, nhưng Vũ Tuyết thì khác – đây là khách hàng của cô mà.
Cô vội kéo Mặc Thiên lui lại hai bước, cười giới thiệu:
“Thiên Thiên, vị này là ngài Trì Tu Viễn, vừa từ nước Y trở về, làm trong ngành kiến trúc. Lần này đến nhờ chị phục chế một món đồ cổ. Em gọi là ngài Trì là được rồi.”
Nghe vậy, mắt Mặc Thiên sáng lên:
“Sửa cái gì vậy, cho em xem với.”
Vũ Tuyết: “…”
Cái con nhóc này có cần hỏi thẳng thế không…
Cô vốn định lén cho nó xem một chút, ai dè nó hỏi trắng trợn ngay trước mặt khách, thì tất nhiên Vũ Tuyết phải từ chối.
Theo quy tắc trong ngành, cổ vật có liên quan đến quyền riêng tư của khách hàng, không thể tùy tiện tiết lộ.
Vũ Tuyết vừa định mở miệng từ chối…
Không ngờ Trì Tu Viễn đã lên tiếng trước:
“Không được.”
Anh ta cười nhạt, thái độ thản nhiên:
“Em mà xem, thì Vũ Tuyết sư phụ của em sẽ phải đền cho tôi một khoản vi phạm hợp đồng rất lớn đấy. Không biết em có trả nổi thay cho cô ấy không?”
“Ồ.” – Mặc Thiên nghe nói phải đền tiền, lập tức dẹp bỏ ý định xem cổ vật.
Ánh mắt cô quay lại nhìn gương mặt Trì Tu Viễn:
“Vậy để tôi nhìn anh là được, dù sao anh cũng rẻ hơn. Nhìn anh thì miễn phí.”
Trì Tu Viễn: “…”
Vũ Tuyết: “……” – nhịn cười muốn chết…
Cô mím chặt môi, cố gắng nén cười.
Không dám để Mặc Thiên nói chuyện với Trì Tu Viễn nữa.
Lỡ mà chọc giận anh ta, khiến anh ta bỏ đi không sửa nữa, thì món bảo vật này có khi không lấy lại được đâu…
Vũ Tuyết khẽ thở phào, rồi quay sang nói với Trì Tu Viễn:
“Ngài Trì, thời gian cũng đến rồi, hôm nay phải bắt đầu công việc phục chế thôi, nếu không sẽ không kịp tiến độ. Mời ngài theo tôi lên lầu kiểm tra lại bàn gương trước.”
Đây là quy trình làm việc hằng ngày.
Phải cùng chủ nhân kiểm tra lại món đồ cần phục chế không có vấn đề gì thì mới tiếp tục.
Dù sao cũng là cổ vật quý giá.
Mỗi bước đều phải thật cẩn thận.
Chỉ một sơ suất thôi là trách nhiệm lớn không gánh nổi.
Trì Tu Viễn nghe vậy, mỉm cười nhẹ với Vũ Tuyết, gật đầu:
“Được.”
Anh ta rất lễ độ, làm động tác mời rất nhã nhặn, ra hiệu cho cô đi trước.
Vũ Tuyết nhẹ gật đầu đáp lại.
Rồi bước về phía cầu thang.
Trì Tu Viễn đi ngay phía sau cô, dáng vẻ như một hộ hoa sứ giả, tay cách không đưa ra như đang bảo vệ cô từ phía sau, phong thái vừa lịch thiệp vừa nhã nhặn.
Dù không đến mức vượt giới hạn, nhưng cũng hơi khiến người ta thấy không thoải mái.
Cố Bạch Dã đứng từ xa nhìn hai người họ, chân mày nhíu chặt như muốn dính vào nhau.
Vũ Tuyết vừa đi khỏi, Cố Bạch Dã lập tức bước tới cạnh Mặc Thiên, thấp giọng hỏi:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Thằng họ Trì kia… có phải không phải người tốt không?”
Mặc Thiên “ừ” một tiếng: “Không phải người tốt.”
“Anh biết mà!”
Cố Bạch Dã cuối cùng cũng tìm được đồng minh, vỗ vai Mặc Thiên như anh em chí cốt:
“Nó có phải đang có ý đồ gì với Tuyết Nhi không?”
Mặc Thiên liếc xéo Lục ca của mình một cái:
“Không phải người tốt… là vì hắn không cho em xem đồ cổ.”
Cố Bạch Dã: “…”
Anh bao giờ mới đuổi kịp được tư duy của con nhóc nhà mình đây…
Thực ra, lần này Mặc Thiên thật sự không nhìn ra được tướng mạo của người đàn ông kia.
Thoạt nhìn thì giống như đại thiện nhân có thể lập tức thành thần.
Nhưng nhìn kỹ lại…
Giống như đang khoác một lớp da…