Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 277: Ông Kiều, ông với vợ ông, không có duyên phu thê

Cập nhật lúc: 2025-04-09 07:19:06
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thì ra Kiều Thiên Thắng là con trai của cố nhân Kiều Kỳ Duệ.

Cả nhà cố nhân bị hãm hại, cuối cùng chỉ còn lại đứa trẻ còn bọc trong tã.

Vì vậy Kiều Kỳ Duệ đã đem đứa bé ấy về nuôi.

Kiều Thiên Thắng từ nhỏ thể chất đã yếu, lại còn bị tật chân.

Kiều Kỳ Duệ cũng cực kỳ nuông chiều cậu ta, không thích học thì khỏi học, không thích làm việc thì khỏi làm, dù sao nhà họ Kiều cũng nuôi nổi.

Vậy nên cả đời này, Kiều Thiên Thắng chỉ ăn chơi hưởng lạc, sống cuộc đời vô lo vô nghĩ, ăn bám chờ chết.

Cả đời như một tờ giấy trắng, chẳng có lý lịch gì để ghi chép.

Điều duy nhất coi như có thể nhắc đến, là đã cưới hai bà vợ, mà cả hai đều c.h.ế.t cả rồi…

Cuộc đời Kiều Thiên Thắng thực sự quá đơn giản.

Kiều Kỳ Duệ chỉ nói dăm ba câu là xong.

Mặc Thiên không nói thêm gì nữa.

Nghe xong, cô lấy từ túi đeo vai ra một lá bùa.

Cô còn chưa kịp nói gì, Kiều Hạc đã chủ động lấy điện thoại ra, nhanh chóng chuyển cho Mặc Thiên năm trăm tệ.

Ting một tiếng, tiền vào tài khoản WeChat của Mặc Thiên.

Ngay sau đó, cô đưa lá bùa cho Kiều Kỳ Duệ.

“Miếng đất này đúng là long mạch phong thủy, nhưng trước đây chắc chắn từng chôn ai đó, cho dù mộ phần đã được dời đi, oán khí vẫn còn.

Lá bùa này, ông dán ngay chính giữa phía trên cổng biệt thự, nhưng cũng chỉ bảo vệ được nhất thời. Tốt nhất là sớm dọn đi.”

Kiều Kỳ Duệ nhận lấy lá bùa.

Lời con bé này nói, ông nửa tin nửa ngờ.

Bởi vì những thầy phong thủy mà ông quen, đều khẳng định nơi này tuyệt đối là đất phong thủy.

Hơn nữa từ khi dọn vào, ông cảm thấy tinh thần minh mẫn, tai mắt linh hoạt, hoàn toàn không có cái gọi là tướng sắp c.h.ế.t mà con bé nói.

Kiều Kỳ Duệ vẫn đang suy nghĩ xem có nên tin lời con bé không.

Ông thì bán tín bán nghi, nhưng Kiều Hạc thì rất tin.

Cậu ngồi đối diện với Kiều Kỳ Duệ, miệng lưỡi khéo léo, ra sức khuyên ông sớm dọn đi.

Hai ông cháu đang ngồi trò chuyện.

Mặc Thiên ôm Tiểu Hắc, đi một vòng quanh phòng khách.

Phòng khách nhà ông cụ Kiều bài trí rất đơn giản, toàn là đồ gỗ lim, nhìn một cái là thấy hết, không có gì đặc biệt.

Nhưng ở sâu bên trong phòng khách, có một bàn thờ.

Mặc Thiên muốn xem ông Kiều đang thờ phụng thần phật nào.

Cô bước lại gần.

Không ngờ, không phải thần phật.

Mà là di ảnh.

Trong khung ảnh đen, là một bức ảnh trắng đen của một người phụ nữ.

Kích cỡ ảnh không lớn, cỡ lòng bàn tay, hơi mờ, là loại ảnh cũ ngày xưa.

Dù bức ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra người phụ nữ trong ảnh còn rất trẻ, cũng rất xinh đẹp, trên gương mặt có vài phần giống Kiều An Khang và Kiều Hạc.

Mặc Thiên đoán được đây là di ảnh của bà nội Kiều.

Cô liếc nhìn một cái, không để tâm lắm, xoay người định quay lại.

Nhưng khi ánh mắt cô một lần nữa rơi lên người ông Kiều…

Cô bỗng khựng lại.

Cô nhìn chằm chằm Kiều Kỳ Duệ một lúc lâu, lại quay sang nhìn di ảnh của bà nội Kiều.

Sau khi nhìn cả hai, cô đột nhiên lên tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai ông cháu bên kia.

“Ông Kiều, ông với vợ ông nhìn chẳng có tướng vợ chồng gì cả, vậy sao lại sinh được con trai?”

“!!!”

Câu này khiến Kiều Kỳ Duệ tức đến nỗi trợn mắt phồng má.

Ông bật dậy khỏi ghế sofa, tức đến thở dốc, chỉ tay vào Mặc Thiên mắng:

“Con bé nhà họ Cố! Cho dù cháu là ân nhân cứu mạng nhà ta cũng không thể nói bậy như thế được!”

Kiều Kỳ Duệ tức đến hoa mắt chóng mặt.

Ông ôm đầu, thân thể loạng choạng suýt đứng không vững.

Quản gia thấy vậy, lập tức chạy tới, lục trong túi áo ông cụ lấy ra viên thuốc trợ tim, đút cho ông uống.

Sau đó vội vàng quay sang nói với Kiều Hạc: “Nhị thiếu gia, hay là cậu đưa Cố tiểu thư đi tránh một lát đi, giờ đừng để lão gia thấy cô ấy nữa.”

Kiều Hạc mặt đầy lo lắng.

Nhưng đúng là không dám để Mặc Thiên ở lại thêm.

Anh quay sang dặn quản gia Trần: “Gọi bác sĩ đến khám cho ông nội, có gì lập tức báo cho tôi.”

Nói xong, anh quay sang Kiều Kỳ Duệ:

“Ông ơi, con đưa Mặc Thiên về trước. Ông coi cô ấy như con nít đi, đừng giận nữa!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-277-ong-kieu-ong-voi-vo-ong-khong-co-duyen-phu-the.html.]

“Cháu nói thật mà.” Mặc Thiên lập tức tự bênh mình.

Cô còn định tiếp tục giải thích tại sao lại nói vậy.

Thái dương Kiều Hạc giật giật.

Anh lập tức bịt miệng cô lại, kéo thẳng cô ra khỏi nhà ông nội…

Sau khi chia tay nhau ở nhà hàng vào buổi trưa,

Cố Bạch Dã đưa Vũ Tuyết quay lại studio.

Anh lo lắng, lần này nói gì cũng không chịu rời đi, cứ ở dưới lầu chờ đến tối để đưa Vũ Tuyết về nhà.

Thật ra trước đây, khi Vũ Tuyết có công việc, vì để kịp tiến độ, hoặc cần làm phục chế vào ban đêm, cô thường không rời khỏi studio.

Vì thế buổi tối, cô hay cùng hai trợ lý nhỏ ở lại tầng trên cùng của studio.

Hai cô trợ lý đều còn rất trẻ, mới ngoài hai mươi, là sinh viên chuyên ngành khảo cổ.

Chưa tìm được công việc phù hợp, Vũ Tuyết liền tuyển họ vào studio để phục chế cổ vật, cũng coi như đúng chuyên ngành.

Ba cô gái có thể chăm sóc lẫn nhau, tương đối an toàn.

Nhưng Cố Bạch Dã biết Trì Tu Viễn có khả năng là một tên sát nhân.

Vì vậy nói gì anh cũng không dám để Vũ Tuyết tiếp tục ở lại đây nữa.

Cố Bạch Dã đợi dưới lầu.

Vũ Tuyết thì lên tầng.

Không lâu sau, Trì Tu Viễn lại đến!

Hắn vừa bước vào, thấy Cố Bạch Dã, liền mỉm cười khẽ cong môi:

“Cố tiên sinh, anh không yên tâm về Vũ Tuyết sư phụ đến vậy sao? Quan hệ hai người tốt thật đấy.”

“Ừm,” Cố Bạch Dã lạnh mặt liếc hắn, “Không có ai đến phá thì tự nhiên sẽ tốt.”

Nghe vậy, Trì Tu Viễn nhướng mày, nhẹ nhàng nói:

“Xem ra người phá rối cũng không ít đâu. Đúng là, Vũ Tuyết sư phụ vừa giỏi vừa xinh đẹp, chắc chắn sẽ có nhiều người theo đuổi. Cố tiên sinh phải cẩn thận đấy.”

Vừa nói, Trì Tu Viễn vừa cười cười bước lên tầng.

Cố Bạch Dã lạnh lùng nhìn bóng lưng hắn.

Hiếm khi không nổi giận.

Người đàn ông này, nhìn còn xảo quyệt hơn cả cáo già, đến cả nụ cười cũng chẳng có chút cảm xúc thật, như thể là khuôn mặt giả vậy.

Cố Bạch Dã khoanh tay trước ngực, nghiến răng chờ xem kết cục của tên này.

Vịt Bay Lạc Bầy

Trì Tu Viễn lên đến tầng hai.

Lúc này Vũ Tuyết vừa chuẩn bị xong các loại công cụ.

Hôm qua là lần đầu gặp Trì Tu Viễn, xác định có thể phục chế bàn trang điểm.

Sáng nay Trì Tu Viễn mang bàn trang điểm đến, cùng Vũ Tuyết xác định phương án phục chế.

Bây giờ, cô mới chính thức bắt đầu công việc.

Cô chuẩn bị tháo các ngăn kéo của bàn trang điểm làm từ gỗ hoàng hoa lê.

Phía dưới bàn trang điểm có sáu ngăn kéo nhỏ, thiết kế rất tinh xảo, từng khớp nối khít chặt hoàn hảo, cần phải dùng kỹ thuật mới tháo ra được.

Vũ Tuyết đang cẩn thận tháo từng ngăn.

Bên ngoài vang lên tiếng của Trì Tu Viễn.

Trợ lý thấy là hắn, cũng không ngăn cản, trực tiếp để hắn vào phòng làm việc.

Vũ Tuyết quay đầu khẽ gật đầu chào một cái.

Không nói gì thêm, lại tiếp tục công việc.

Cô nhẹ nhàng tháo từng ngăn kéo một cách tỉ mỉ.

Năm ngăn đầu tiên tháo ra cực kỳ trơn tru.

Nhưng đến ngăn thứ sáu…

Vũ Tuyết phát hiện kéo ngăn ra thì rất dễ, nhưng muốn tháo rời thì cái chốt khóa lại không sao mở ra được.

Cô thử đi thử lại nhiều lần, vẫn không tháo được.

Vũ Tuyết lật qua lật lại kiểm tra từng chỗ trên bàn trang điểm, nhưng vẫn không thấy có gì khác biệt.

Cô suy nghĩ một lúc.

Sau đó đẩy ngăn kéo trở lại, rồi chậm rãi, từng chút từng chút một kéo ra ngoài.

Kéo đến khoảng 2/3…

Bỗng nhiên phát hiện chiếc gương đồng trên bàn trang điểm khẽ động một cái.

Vũ Tuyết giật mình.

Lập tức nhận ra: trong bàn trang điểm này có ngăn bí mật!

Cô siết chặt nắm tay, ánh mắt cảnh giác liếc ra phía sau một cái.

Không ngờ, ngay khoảnh khắc đó…

Bên tai cô chợt vang lên một giọng đàn ông trầm thấp:

“Vũ Tuyết sư phụ, có… chuyện… gì… vậy?”

Loading...